Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 431: Bao Lì Xì

Hứa Trăn bị nhấc lên khỏi mặt đất trong tình trạng choáng váng, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng và cơ thể yếu ớt, nhất thời nửa khắc không thể thoát ra khỏi cảm xúc trong cảnh quay.
Hắn đem thân thể dựa vào lan can cầu đá, nhìn nước sông yên tĩnh dưới cầu, thấp giọng thở dốc nói: “Thật xin lỗi, có thể để tôi nghỉ một lát…”
“Tốt tốt, Trăn ca cứ nghỉ một lát đi.” Đám diễn viên xung quanh vội vàng mồm năm miệng mười mà ứng hòa, trong giọng nói tràn đầy cung kính.
Lúc này, sớm có nhân viên công tác cầm khăn ấm lớn chạy lại, khoác ở trên người Hứa Trăn, để ngừa gió lạnh làm hắn bị cảm.
Hứa Trăn thuận tay túm túm khăn tắm, quay đầu, mỉm cười gật đầu với nhân viên của đoàn phim.
Nhân viên này là một cô nương nhỏ con, lúc nhìn thấy ánh mắt nhu hòa của Hứa Trăn thì tự động sủng nhược kinh, hưng phấn đến mặt mày phủng đỏ.
—— a, đây là sự tương phản giữa trong và ngoài phim!
Phấn phấn!
……
Sau khi cảnh quay kết thúc, Hứa Trăn hoãn lại một giờ, cuối cùng mới hoàn toàn rút lui khỏi cảm xúc do cảnh quay mang lại.
Hắn mơ hồ hồi ức lại một màn vừa rồi, còn cảm thấy khá hài lòng với diễn xuất của mình.
Tuy không nhìn thấy hiệu ứng của tình tiết nổ súng nhưng Hứa Trăn biết: Cảm xúc của mình rất đúng chỗ.
Trạng thái thấy chết không sờn, nhưng lại không làm đánh vỡ chuỗi lý trí cuối cùng.
So với sự suy sụp toàn bộ khi đóng Chu Du, bây giờ hắn càng ngày càng điêu luyện hơn trong việc kiểm soát cảm xúc của mình, và nó hiển nhiên đã lên một tầm cao mới.
Cảm giác này là không thể giải thích được.
Giống như việc người đầu bếp nắm được sức nóng và người đấm bóp nắm được sức mạnh, mặc dù có những nguyên tắc nhất định, nhưng sự tinh tế chỉ có thể hiểu được bằng kinh nghiệm, và mỗi người đều có những kinh nghiệm độc đáo riêng của mình.
Một lát sau, Hứa Trăn ấn vào ngực của mình, cảm giác được trái tim vẫn đang “Phanh phanh phanh” đập cực nhanh, ngay cả phổi cũng bởi vì cảm xúc kích động mà có chút dồn dập.
Hắn không khỏi tự giễu cười: Chính mình có phải bị xem là “Diễn tinh” rồi đúng không?
Nhập diễn quá tốt, đi vào thì dễ mà lại không đi ra được, như vậy có tính là không chuyện nghiệp.
Ai, sau này nhất định phải luyện tốt hơn.
Nghĩ như vậy, Hứa Trăn ngồi dậy, dọc theo cầu đá bắt đầu đi xuống dưới.
“Ô ô ô……”
Nhưng mà ở con đường dưới cầu đá, hắn bỗng nhiên nghe được một trận âm thanh nức nở trầm thấp.
Nhìn kỹ lại, hắn thấy Lâm Gia lúc này đang ngồi trên ghế xếp, trên người có quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, khóc như hoa lê dính hạt mưa.
Hứa Trăn: “……”
Xem ra, ta thoát vai còn tính là nhanh?
……
Một lát sau, Hứa Trăn cùng Lâm Gia rời khỏi cầu đá, đi về phía đạo diễn bên kia, muốn nhìn lại hiệu quả của cảnh quay vừa rồi.
Tuy nhiên thứ chào đòn hắn lại chính là một trận thét chói tai.
“Quá lợi hại! Diễn quá tốt!”
“Tôi đã khóc khi xem cảnh vừa rồi, Trăn ca quá đẳng cấp!”
“Hôm nay coi như được mở mang thêm kiến thức! Nhìn người ta xem, nói diễn liền diễn, tùy tiện diễn cũng đạt được trình độ này!”
“Danh bất hư truyền a! Không hổ là thần tượng phái thực lực!”
“……”
Sau cảnh quay, Hứa Trăn thu hoạch được một lượng Fans hâm mô qua đường.
Ở đây, phàm là vãn bối hay là những người trạc tuổi hoặc thậm chí lớn hơn Hứa Trăn cũng đều tự giác sửa đổi xưng hô, họi hắn một tiếng “Ca”.
“Ca” là tôn xưng, chẳng phân biệt tuổi.
Tuy nói những người này đã sớm biết trình độ của Hứa Trăn cao hơn mình rất nhiều, nhưng bọn họ phần lớn cũng chỉ xem những đoạn video ngắn của “Tam Quốc” được lưu truyền trên mạng.
Quả nhiên, tận mắt chứng kiến luôn khiến cho người ta có cảm giác chấn động hơn là ngồi sau màn hình xem phim điện ảnh hay truyền hình.
—— người thanh niên này mới vừa nãy còn ngồi ở bên cạnh chúng ta!
Cùng chúng ta uống cà phê, trò chuyện phiếm, nhìn qua thường thường, không có gì nổi bậc.
Kết quả, người ta vừa tiến vào phim trường, liền tùy tùy tiện tiện cống hiến một màn trình diễn tuyệt vời khiến mọi người không ngừng vỗ tay tán thưởng.
Như thế sao có thể không làm người chấn động, không làm cho người khác bội phục đây?
Trịnh đạo diễn của "Săn Ảnh" lúc này cũng đang nhìn Hứa Trăn với ánh mắt sáng quắc, không chỉ khâm phục thực lực của hắn mà còn tiếc nuối vì mình đã quay xong cảnh này, đồng thời cũng ẩn ẩn có chút khó xử.
—— ai, nói xem mình phải chuẩn bị bao lì xì như thế nào cho vị khách mời này đây”
Trước khi mời Hứa Trăn, Trịnh đạo đã câu thông qua với nhà làm phim, bên phía đối phương cũng không có ý kiến gì, để ông ta tự nhìn mà làm.
Lúc đầu, Trịnh đạo tính toán chuẩn bị bao lì xì tầm hai ba vạn, dù sao cũng là khách mời hữu nghị, ai cũng không để bụng chút tiền ấy, chẳng qua là tâm ý mà thôi.
Nhưng chờ Hứa Trăn diễn xong một cảnh này, Trịnh đạo bỗng nhiên lại cảm thấy bao lì xì này có điểm không dám đưa.
Người ta đã đạt tới cấp bậc này, vậy mà ngươi chỉ cho có hai ba vạn?
Đây quả thực chính là vũ nhục đoạn biểu diễn vừa rồi!
Đạo diễn do dự hết lần này tới lần khác không để ý tới, đúng lúc này, điện thoại di động trong túi áo đột nhiên rung lên.
Ông ta cầm lên thì chỉ thấy trên màn hình hiện lên một thông báo mới:
“Chỉ mong là tôi đã đoán sai…. Lần trước ông có nói với tôi, sẽ đề cử cho tôi một người, đang hợp tác với ông, cái gì mà diễn viên có hình tượng cao cấp nhất ở Hoa Hạ…. Tôi vừa tra xét xong, người ông nói là Từ Hạo Vũ đúng không? Không thể nào đi? ?”
“Ông cũng dám gọi đây là “đỉnh cấp Hoa Hạ” ? Có bệnh đục tinh thể còn không chịu đi trị đi!”
Trịnh đạo: “……”
Ông ta đọc xong đoạn tin nhắn này, bỗng nhiên vỗ trán một cái, nghĩ đến kế sách trong lòng:
Dắt tuyến, đem tiểu Hứa giới thiếu cho hắn?
——Giám đốc thời trang của tạp chí thời trang "Vi Cách", nhà tạo mẫu hot nhất Hoa Hạ, Joy!
Quà tạ lễ này có vẻ nhiều thành ý hơn bao lì xỉ nhỏ này đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận