Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 438: Phân Tích Và Thưởng Thức

Hắn mang vẻ mặt vô ngữ mà lấy ra ít đặc sản mua từ Long Giang, Ma Đô trong va ly ra, không để ý tới những cái miệng ba hoa của mấy người này mà bắt đầu xoay người sửa sang lại giường đệm.
Thẩm Đường tùy tay xé mở một túi xúc xích, tò mò mà bẻ ra nếm nếm, nói: “Ai, đại minh tinh, lần này trở về cậu định ở lại đây bao lâu?”
Hứa Trăn bất đắc dĩ mà quay đầu lại nhìn y, nói: “Có thể đừng gọi “Đại minh tinh” nữa được hay không?”
“Lần này chắc là đến khi kết thúc kỳ, đến giữa kỳ có thể phải nghĩ một thời gian nhung không quá dài.”
Nghe câu phản bác của hắn, Thẩm Đường cũng không tỏ ra ý kiến gì mà tiếp tục nói: “Ai, đại minh tinh, chiều này có tiết học, cậu có đi hay không?”
Hứa Trăn có chút do dự.
Khoảng thời gian này hắn quá mức mệt mỏi, vừa rồi mới vừa xuống máy bay, hiện tại đầu óc còn có chút mơ hồ.
Hứa Trăn thuận tay mở trang Web khóa học của trường ra, tìm kiếm thời khóa biểu của chính mình, vậy mà phát hiện ra: Tiết học chiều nây là môn phân tích và thưởng thức, giảng viên chính là Thẩm Đan Thanh.
Nam nay, Thẩm lão sư đã bắt đầu dạy các lớp chính quy?
Điều này cũng hơi hiếm lạ.
Hắn nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định sẽ đi học.
Người đều đã trở lại rồi, mình cũng nên đi kiếm ít điểm chuyên cần thôi.
Dù sao đây là môn phân tích và thưởng thức, hắn không cần phải làm bất cứ điều gì cụ thể.
……
Một giờ rưỡi chiều, Hứa Trăn đến tiệm in ở tầng dưới để in giáo trình, cầm thêm một notebook mới, đúng giờ đã đến phòng học quy định.
Chỉ chốc lát sau, bọn học sinh bắt đầu lục đục đến.
Những người này nhìn thấy Hứa Trăn ngồi trong phòng học, thì sắc mặt liề. lộ ra vẻ hoảng hốt.
—— ai u, Chu Du!
Hắn cũng học môn này sao?
Hứa Trăn là đại diện cho sinh viên năm nhất của họ, và hắn đã nổi tiếng ngay từ khi bắt đầu nhập học.
Nhưng danh tiếng hồi đó chẳng thấm vào đâu so với hôm nay.
Cái gọi là "danh tiếng" của hắn lúc đó chỉ là vì tham gia một vài bộ phim truyền hình có rating đáng kể. Nhiều sinh viên của Trung Hí đều cảm thấy đó chẳng qua chỉ là do hắn xuất đạo sớm, mà chính mình một khi bắt đầu đóng phim, thì nhất định sẽ không thua kém hắn.
Nhưng hiện giờ, độ nổi tiếng của Hứa Trăn đã đạt đến con số mà vô số người cả đời cũng không đạt được, và lúc này ánh mắt của đám sinh viên khi nhìn hắn cũng không còn giống như trước đây.
Mọi người thấy Hứa Trăn bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng học, tâm tình có chút phức tạp.
Rất nhiều người đều đang âm thầm tự an ủi mình:
Đúng vậy, tuy Hứa Trăn nổi tiếng sớm, nhưng nền tảng chưa đủ vững chắc.
Cứ ba ngày thì hắn xin nghĩ hết hai ngày để đi đóng phim, còn ta lại mỗi ngày thành thành thật thật ngồi ở trong phòng học.
Xét về độ chăm chỉ thì ta tuyệt đối không thua hắn!
Khi mọi người đang trộm nhìn Hứa Trăn với đủ loại tâm tư thì lão sư của môn học này là Thẩm Đan Thanh đã tiến vào phòng học.
Cô giơ giáo án, đi về phía bục giảng, sau đó cúi đầu nhìn một lượt sinh viên bên dưới, vừa định nói chuyện, lại bỗng nhiên chú ý tới Hứa Trăn đang ngồi trong góc phòng.
Thẩm Đan Thanh nhướng mày, bật cười nói: “U, Hứa Trăn? Sau cậu lại tới?”
Hứa Trăn nghe vậy, có chút ngượng ngùng đứng lên, cười nói: “Thật xin lỗi Thẩm lão sư, em vừa trở về, sau này nhất định sẽ chăm chỉ đi học.”
Thẩm Đan Thanh xua xua tay nói: “Ta không phải ý tứ này.”
Cô duỗi tay chỉ vào trong giáo án, nói: “Ta còn đang định để mọi người xem lại phân đoạn của cậu trong “Tam Quốc” đây này.”
“Nhưng nếu cậu ngồi ở đây vậy thì có cảm thấy xấu hổ không?”
Hứa Trăn: “…”
Những người khác: “…”
Cần cù bù siêng năng là cái rắm gì! !
Ta còn đang ngồi trên giáo trình của lớp đây này…
Tài liệu đã chuẩn bị tốt, đương nhiên sẽ không có khả năng chỉnh sửa tạm thời.
Trước đó, Thẩm Đan Thanh chung quy vẫn lựa chọn đoạn trích trong “Tam Quốc” để giảng dạy cho môn phân tích và thưởng thức này.
Bất quá cũng may, cô không chỉ dùng phân cảnh của Hứa Trăn mà còn lựa chọn mười mấy đoạn ngắn của các nhân vật chủ yếu trong “Tam Quốc” để làm tài liệu giảng dạy về đề tài diễn xuất như thế nào để đặp nặn hình tượng nhân vật trong điện ảnh.
Bao gồm mấy vị nhân vật chủ chốt như Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Quyền, Gia Cát Lượng, trong đó cũng có Chu Du.
Đương nhiên, bởi vì Hứa Trăn đang có mặt trong phòng học, cho nên Thẩm Đan Thanh mới “Chiếu cố” phát lại đoạn phim của hắn.
Trong lớp, Thẩm lão dư đã nhấn nút tạm dừng nhiều lần khi đang phát phim, từ nét mặt đến ngôn ngữ cơ thể, từ lời ăn tiếng nói đến phong thái, cô đều phân tích từng khung hình mà hắn chưa thể hiện tốt.
Đám sinh viên bên dưới thì vô cùng sôi nổi, thậm chí còn dùng ánh mắt như đang an ủi Hứa Trăn, còn miệng thì cười đến vô cùng thoải mái.
Hứa Trăn nhịn không được duỗi tay đỡ trán.
——Đây đâu chỉ là công khai xử tội, mà đây quả thực chính là lăng trì.
Đem màn biểu diễn của mình đặt bên cạnh một đám đại lão để phân tích, sự chênh lệch này ngay cả mình cũng không dám nhìn thẳng…
Tuy nhiên, loại phân tích tỉ mỉ ày cũng giúp Hứa Trăn thu hoạch được rất nhiều kết quả.
Đặt màn trình diễn của mình dưới kính hiển vi để phân tích, nhiều vấn đề mà trước đây không được chú ý đã trở nên cực kỳ rõ ràng vào lúc này.
Một trong những điểm dễ thấy nhất là Hứa Trăn có một số hành động theo thói quen, chẳng hạn như vô thức hạ mắt khi đang suy nghĩ về mọi việc và gật đầu phối hợp khi người khác đang nói, những điều này không phù hợp với tính cách của Chu Du.
Sự tập trung hiện tại của hắn chủ yếu chỉ giới hạn ở cảm xúc của nhân vật, mà không quan tâm đến những chi tiết như vậy.
Mà trong nhiều trường hợp, tạo hình của nhân vật được thể hiện qua những chi tiết này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận