Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 964: Thiếu Niên Giống Từ Hạo Vũ 1

Sau khi tên trộm túi bị bắt đi, Hứa Trăn cũng không có cách nào tiếp tục ở lại bên trong quảng trường tập lái xe, chỉ phải hậm hực tự mình đẩy xe lăn chạy bằng điện đi tìm Từ Hạo Vũ.
Mà anh chàng ngã xe kia thì giống như keo dán con chó dính lấy hắn, muốn mời hắn ăn bữa cơm khiến cho Hứa Trăn vô cùng bất đắc dĩ.
"Thật sự không cần, tôi chỉ tiện tay mà thôi..."
Hắn khoát khoát tay, đẩy xe lăn nhanh bước rời đi, muốn nhanh thoát khỏi người này.
Mà anh chàng ngã xe thì ân cần đẩy mô- tô theo sau, cẩn thận chú ý bốn phía, thấp giọng nói: "Người anh em, rốt cuộc là anh làm nghề gì vậy?"
"Vì sao phải ngồi xe lăn?"
Anh ta thấy Hứa Trăn trầm mặc không đáp, chỉ cắm đầu bước nhanh đi về phía trước, vẻ mặt chợt bừng tỉnh, nói: "À, tôi biết rồi!"
"Người anh em nhất định là làm loại việc mà không muốn bị người khác nhận ra... Ái chà! Cái đó là loại nghề nghiệp không thể dùng mặt thật gặp người khác đúng không?"
Nói rồi, anh ta đánh giá Hứa Trăn từ trên xuống dưới một phen, cảm giác chính mình suy đoán vô cùng hợp tình hợp lý, một mặt hưng phấn nói: "Người anh em có thể có thân thủ như vậy, còn không chịu lấy bộ mặt thật gặp người, ngẫm lại là biết làm nghề gì rồi, ha ha ha."
"Xin lỗi xin lỗi, là tôi nhiều chuyện, tôi không nên hỏi."
"Thật là may mắn, may mắn."
Hứa Trăn: "..."
Đại ca, rốt cuộc là não của anh được bồi bổ từ cái gì vậy? ?
"... Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là một người bình thường." Hắn nhịn không được mở miệng giải thích.
Anh chàng ngã xe như ngầm hiểu, nhẹ gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, tôi hiểu, chỉ là người bình thường."
"Tôi cũng là người bình thường, không có việc gì tập lái xe lăn chạy bằng điện một chút, bắt được ăn trộm từ trên xe gắn máy gì gì đó, đây đều là việc người bình thường làm thường ngày thôi."
Hứa Trăn: "..."
Quên đi, dù sao anh cũng không biết tôi, núi cao đường xa, sau này không gặp lại.
...
Hứa Trăn hao tốn một phen công phu cuối cùng mới thoát khỏi sự quấy rầy của đối phương.
Hắn nhìn qua danh thiếp người này để lại, phát hiện anh chàng ngã xe này có nghệ danh là "Lãng ca", làm ở bộ phận tổng thanh tra của Quảng Trường Nghệ Thuật Văn Hóa Văn Nghệ này.
Chức vụ này nghe qua có phần "văn nghệ", không biết là làm gì, đương nhiên Hứa Trăn cũng không cảm thấy hứng thú mấy.
Hắn tiện tay cất tờ danh thiếp, rồi tự mình đẩy xe lăn đi đến cửa hàng nhỏ mà Từ Hạo Vũ hiện tại đang làm việc.
Cửa hàng nhỏ tên là "Mỳ Sợi Giang Hồ", tên như ý nghĩa, là một tiệm mỳ.
Vị trí hơi có chút lệch, nằm ở góc tây bắc của quảng trường; chẳng qua tiệm mỳ này là một căn nhà hai tầng, tuy có sân trước, có sân sau nhưng hoàn cảnh ngược lại là tương đối vắng vẻ.
Lúc này là gần giữa trưa, Hứa Trăn dựa theo bản đồ chỉ dẫn đi tới gần chỗ tiệm mỳ.
Xa xa đã nghe được tiếng nhạc du dương truyền đến, ở gần cửa hàng nhỏ này người người nhốn nháo, ba tầng trong, ba tầng ngoài có không ít người vây quanh.
"Biển xanh một tiếng cười, sóng cuồn cuộn hai bên bờ..."
Lúc này, một giọng ca nam trẻ theo tiếng nhạc vang lên.
Hứa Trăn đẩy xe lăn, dừng ở phía ngoài đoàn người ló đầu nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy bên trong sân rộng có một chàng trai vóc người rất cao đang đứng trên đài gỗ cao, trên người mặc quần áo giả đại hiệp cổ đại, một bên tay áo rũ cụp xuống, trên mặt đeo mặt nạ bằng kim loại, đang ở trên đài vừa nhảy vừa hát.
Hắn liếc mắt đã nhận ra người này là Từ Hạo Vũ.
Về phần bộ quần áo Từ Hạo Vũ đang mặc trên người, có vẻ như... đang giả trang vai Dương Quá trong phim "Thần điêu đại hiệp"?
Nhưng mà cậu ta diễn Dương Quá thì tại sao lại hát bài « Biển xanh một tiếng cười »? ?
Hứa Trăn đứng ở bên dưới sân khấu kinh ngạc xem Từ Hạo Vũ vừa hát vừa nhảy, chỉ cảm thấy có quá nhiều khuyết điểm, trong lúc nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hắn biết trước khi Từ Hạo Vũ làm diễn viên, từng làm ca sĩ hát nhảy một thời gian, chỉ không tính là quá thành công.
Bây giờ vừa thấy...
Xác thực là không quá thành công.
Giọng hát cũng không đến nỗi tệ, nhưng mà khi nghe luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng; còn về phần vũ điệu, cũng không thể nói là không đúng nhịp, nhưng xem thì cảm giác tay chân cũng không được hài hòa.
Đặc biệt là, "Dương Quá" chỉ có một cánh tay, khi cậu ta vung cánh tay áo không tay lên múa, động tác bị lệch sang một bên, xem thế nào cũng có cảm giác không thoải mái lắm.
So với ca hát nhảy múa, Từ Hạo Vũ có lẽ đúng là am hiểu đóng phim hơn...
"Hay! !!"
Lúc này, Từ Hạo Vũ ở trên đài vung cánh tay áo dở dở ương ương giả làm "Diều hâu xoay người", chọc cho mọi người dưới đài vỗ tay khen hay một trận.
Mà khi Từ Hạo Vũ nghe được trận tiếng khen này thì càng hăng hái hơn, lại liên tục xoay thêm mấy cái, thoáng chốc cả sân khấu đã ngập trong tiếng vỗ tay như sấm động.
Hứa Trăn: ? ? ?
Khán giả bây giờ thế mà dễ tính như vậy sao?
Chỉ cần có người chịu đứng lên sân khấu, mặc kệ là diễn cái gì đều nguyện ý vỗ tay lớn tiếng khen hay?
"Thật là lợi hại!"
Lúc này, chỉ nghe một cô gái đứng gần đó hưng phấn kêu lên: "Không nghĩ đến, người bị bệnh thiểu năng còn có thể ca hát nhảy múa, lại còn nhảy hay như vậy!"
Cô vừa vỗ tay, vừa quay đầu sang nói với đồng bạn: "Này nhìn qua quả thực giống như người bình thường!"
Đồng bạn cũng tỏ vẻ mặt khâm phục: "Đúng vậy đó, thật là lợi hại, cơ bản mỗi một bước đều có thể giẫm đúng nhịp, quá lợi hại!"
Hứa Trăn: "..."
Ồ, thì ra là thế.
Hóa ra là tiêu chuẩn đánh giá không giống nhau.
Mặt hắn thẩn thờ ngẩng đầu lên, vừa nhìn lên trên sân khấu thấy Từ Hạo Vũ ra sức biểu diễn, không hiểu sao cảm giác có chút xót xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận