Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 404: Đã Sinh Du Sao Còn Sinh Lượng

Nhìn thấy một màn này, vô số người xem im lặng.
Mấy nick người qua đường trong phòng phát sóng trực tiếp lại sôi trào, bắt đầu tán dương diễn kỹ vừa rồi của Hứa Trăn, phân tích giá trị nghệ thuật của đoạn biểu diễn này theo các loại góc độ.
Nhưng mà, nhóm fan bình thường thích nghe Hứa Trăn được khen nhất lại như bị cấm phát biểu, ai cũng không nói nổi.
Diễn hay thì lại thế nào?
Mọi người đều biết, lần này, sinh mệnh của Chu lang đã đi đến cuối cùng.
Mà lúc này, Hứa Trăn ở trong phòng phát sóng trực tiếp lại không nhịn được hơi siết chặt nắm đấm.
Hắn có chút căng thẳng.
Chu Du chỉ còn lại một đoạn diễn cuối cùng.
Là người diễn nhân vật này, hiệu quả cắt ghép cuối cùng của đoạn này đương nhiên hắn xem vô số lần.
Hắn rất hài lòng với biểu hiện của mình khi đó, đạo diễn cũng không tiếc ca ngợi đoạn đó, nhưng…
Hứa Trăn vẫn có chút không yên lòng.
Một màn diễn này đến cùng là tốt hay không, suy cho cùng vẫn là người xem định đoạt.
Ý kiến của đạo diễn và diễn viên đều không tính.
Mắt thấy tiến độ phim trong tivi từng giây từng phút tiến lên, Hứa Trăn vô thức liếc nhìn phản ứng của khán giả bên dưới sân khấu.
Trong phim, đại quân Giang Đông rời khỏi Kinh Châu, không công mà lui, một đường sĩ khí sa sút.
Nhưng mà đi chưa bao xa, bệnh tình của Chu Du càng thêm nghiêm trọng, đã đến tình trạng xe ngựa khó đi.
Rơi vào đường cùng, đại quân chỉ đành tạm đóng tại Ba Khâu, đợi bệnh tình của hắn đỡ hơn lại tính tiếp.
Một ngày này, bỗng nhiên Chu Du dậy khỏi giường bệnh, đến trước án nhấc bút viết thư.
Lỗ Túc thấy thế, liền vội tiến lên dìu hắn, nói: “Ngươi mau đi nghỉ ngơi! Có chuyện gì phí công tốn sức thì nói cho ta, ngươi ở trên giường tĩnh dưỡng.”
Chu Du không đáp, chỉ run rẩy gấp bức thư mới viết xong, đứt quãng nói: “Tử Kính, hôm nay… Gió gì thôi?”
Lỗ Túc không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy, giương mắt nhìn cột cờ bên ngoài trướng một chút, nói: “Gió đông, sao vậy?”
“Gió đông, gió đông… Đây chẳng phải là, từ Giang Đông thổi tới sao…”
Ánh mắt Chu Du mê ly, thần sắc nhìn qua có chút hốt hoảng, hắn nói: “Tử Kính, ta cầu ngươi một chuyện.”
Lỗ Túc nhìn bộ dáng này của hắn, vội vàng nói: “Ngươi nói.”
“Ngựa Hồ theo gió bấc, chim Việt làm tổ cành Nam…”
“Ngươi, ngươi đỡ ta lên, lên trên núi gần đây…”
Chu Du bỗng nhiên duỗi tay nắm cánh tay Lỗ Túc, như là người rơi xuống nước nắm lấy lục bình, buồn bã nói: “Ta muốn nhìn Giang Đông một chút.”
Nghe nói như thế, trong lòng Lỗ Túc nhất thời chua xót.
Hắn đưa tay đỡ lấy Chu Du, khẽ khuyên lơn: “Thân thể này của ngươi, sao có thể chịu được gió? Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chờ về Giang Đông, chủ công chắc chắn sẽ mời cho ngươi đại phu tốt nhất, điều trị thân thể cho ngươi.”
Chu Du nắm chặt cánh tay Lỗ Túc, lắc đầu nói: “Trở về không được, trở về không được…”
“Tử Kính ta cầu ngươi,” Hắn như mang theo tiếng khóc nức nở, nói, “Cả đời này của ta, chưa từng cầu ngươi, chỉ có lần này, ngươi dẫn ta đi nhìn Giang Đông một chút, chỉ một chút!”
Lỗ Túc thật ra đã sớm biết tình huống hiện giờ của hắn từ chỗ quân y, nghe lời năn nỉ như mê sảng của Chu Du, nháy mắt đỏ bừng mắt, do dự mãi, rốt cuộc vẫn mang theo nước mắt khẽ gật đầu.
Một lát sau, trên sườn của ngọn núi gần đó, Chu Du được Lỗ Túc đỡ miễn cưỡng lên đến đỉnh nói.
Lúc này, đôi mắt hắn tựa như đã có chút mất tiêu cự, thân thể yếu đuối dưới gió núi như là phiến lá khô, lúc nào cũng có thể bị thổi bay xuống.
“Tử Kính…”
Chu Du duỗi tay chỉ về một phương hướng, hỏi: “Bên kia là Giang Đông sao?”
Lỗ Túc gật gật đầu, giọng mang nghẹn ngào nói: “Đúng, bên kia là Giang Đông.”
Tiếng nói hắn vừa dứt, chợt thấy bên tay buông lỏng, Chu Du vừa rồi dựa vào hắn mới có thể đứng được bỗng nhiên quỳ xuống đất, trán đập đất, chắp tay đại lễ với phương hướng Giang Đông.
“Công Cẩn, ngươi, ngươi đừng…”
Lỗ Túc giật mình, vội vàng quỳ xuống đỡ hắn.
Nhưng mà Chu Du không chịu đứng dậy, cố chấp quỳ sát tại chỗ.
“Ta muốn tận trung báo quốc, cớ sao thiên mệnh đã tuyệt…”
Nước mắt giọt lớn theo hốc mắt hắn rơi xuống, thấm ướt đất dưới chân.
Giọng của Chu Du khàn khàn: “Phương bắc không yên, Kinh Châu chưa về, hận không thể dốc toàn lực, quên mình trên chiến trường!”
Hắn vừa nói, vừa dốc hết sức dập đầu, làn da yếu ớt ma sát vào đất đá trên gò núi, nháy mắt chảy đầy máu.
“Du… Thẹn với Bá Phù giao phó, thẹn với kỳ vọng của chủ công, thẹn với Giang Đông phụ lão!”
Lỗ Túc quỳ bên cạnh hắn, nghe được lời này, không khỏi đau lòng vô cùng, kêu khóc nói: “Công Cẩn, Công Cẩn…”
“… Hối hận không nên, hối hận không nên khuyên ngươi hạ thủ lưu tình với Gia Cát Lượng, sớm nên diệt trừ người này…”
Chu Du giãy giụa đỡ nửa người trên dậy, gương mặt nổi lên ửng đỏ bất thường.
Hắn buồn bã ngước nhìn bầu trời xám xịt, run giọng nói: “Đã sinh Du… Sao còn sinh Lượng?”
Lỗ Túc thấy thân thể hắn vì tâm tình kích động và suy yếu quá độ mà run rẩy liền vội vàng vươn tay đỡ lấy hắn.
Chu Du vô lực lắc đầu, giọng khàn khàn nói: “Đã sinh Du, sao còn sinh Lượng…”
“Đã sinh Du…”
Hồi lâu, Lỗ Túc ở bên cạnh không nghe hắn nói câu nào, nao nao, vội vàng cúi đầu xem xét.
Đã thấy, Chu Du yên tĩnh dựa vào hắn, vẫn là tư thế quỳ lạy như cũ, nhưng đã nhắm hai mắt, khí tức đã đoạn.
“Công Cẩn, Công Cẩn…”
Lỗ Túc nháy mắt hoảng hồn.
Hắn nhìn khuôn mặt như ngủ say không còn chút huyết sắc nào của Chu Du, nước mắt ào ào tuôn rơi.
Lỗ Túc nghiêng đầu, thê lương quát với nhóm phó tướng chờ cách đó không xa: “Người đến! Mau đến! !!”
“….”
Xem một màn này, rất nhiều người trong trường quay phát sóng trực tiếp không khỏi lã chã rơi lệ.
Những khán giả yêu thích Chu Du che miệng, cố nén để mình không khóc thành tiếng, thậm chí, những người không thích Chu Du cũng không nhịn được chua xót trong lòng, vì một đời tráng niên nhân kiệt mất sớm này sầu não.
Khi mọi người cho là, màn tiếp theo, Giang Đông quân trận sẽ treo cờ tang, để lời thuyết mình nói về Chu Du qua đời, một khúc nhạc du dương lại theo hình ảnh màn hình vang lên.
Bởi vì giai điệu quá quen thuộc, người xem trong trường quay không khỏi sửng sốt một chút.
Đám người hai mặt nhìn nhau, không ít người vô thứ há miệng, một ca khúc vô cùng quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận