Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1107: Nhật ký truy tinh của sư phụ (Trung) 2

Cuối cùng hòa thượng Liễu Nhiên vẫn báo danh tham gia hoạt động tiếp ứng thảm đỏ của Giải thưởng Ngọc Lan.
Đây là lần đầu tiên đồ đệ ngốc nhà mình giành được đề cử loại giải thưởng này, đi trên thảm đỏ dưới cái nhìn chăm chú của muôn người, nhận được sự ủng hộ của mọi người, ông ấy rất muốn nhìn trực tiếp một màn như vậy.
Về phần ngã ngựa...
Vẫn là có thể cấp cứu một chút.
Ngoại trừ cái quý danh "Liễu Liễu Tương", sư điệt Thủ Thường đã hì hục trả lời các đề trong mấy ngày, giúp ông ấy đăng ký một tài khoản nhỏ, sau đó hòa thượng Liễu Nhiên lại sử dụng tài khoản nhỏ đó để đăng ký danh ngạch tham gia hoạt động tiếp ứng.
Dưỡng tài khoản ngàn ngày, dùng tài khoản trong chốc lát.
Sau khi chuẩn bị lên kế hoạch nhiều ngày, cuối cùng nó cũng có tác dụng vào lúc này, thiện tai.
...
Chiều ngày 12/6, bên ngoài cổng chính của Trung tâm triển lãm và hội nghị quốc tế Thượng Hải, một tấm thảm đỏ dài hàng chục mét được trải từ cửa ra đến ngoài sân.
Những khách quý tham gia buổi lễ vẫn chưa đến hiện trường, nhưng các phóng viên, người hâm mộ và người dân nghe tin mà đến đã chờ sẵn xung quanh thảm đỏ.
Thời tiết hôm nay rất tốt, lúc sáng sớm vừa mới có một trận mưa, lúc này bầu trời trong xanh, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt nhẹ nhàng khoan khoái.
Cao Văn Tĩnh, người tổ chức cuộc off cho fan hâm mộ Hứa Trăn ở bên này đang tươi cười sáng lạn, đứng ở cửa ra vào của hiện trường hoạt động, kiểm tra thông tin và phân phát đồ lưu niệm cho các fan hâm mộ Hứa Trăn đã đăng ký đến đây.
Ai, đi off là đây sao!
Những người bạn trò chuyện trên Internet trong một thời gian dài cuối cùng cũng từ trời nam biển bắc tụ họp lại, đồng thời còn có thể nhìn thấy A Trăn thật ở hiện trường!
Còn có chuyện gì vui hơn chuyện này sao?
Cao Văn Tĩnh đang sắp xếp thông tin đăng ký đâu vào đấy, hướng dẫn các fan hâm mộ Hứa Trăn đi đến khu vực được chỉ định trước thì một ông lão với vẻ mặt đỏ bừng đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Người này trạc sáu bảy mươi tuổi, đầu đội mũ lưỡi trai, trên người mặc một chiếc áo của kiểu dáng trung niên, trên cổ đeo một chiếc máy ảnh DSL, trông có vẻ giống một người ông thời hiện đại.
Vốn Cao Văn Tĩnh nghĩ rằng đây là một phóng viên của một nhà truyền thông nào đó, rất lễ phép tránh sang một bên cho ông ấy đi vào.
Ai ngờ, ông lão này cũng không có đi vào, mà là cười ha hả mà nhìn cô, nói: "Cao Thiên Nguyên An Tĩnh?"
Cao Văn Tĩnh: ?
Cô ngây ngốc cả người một lúc lâu, sau đó vội vàng gật đầu nói: "Vâng, vâng, vâng, là tôi... Xin hỏi ngài họ gì... Ngạch, không phải, biệt danh của ngài là?"
Tất nhiên ông lão này chính là hòa thượng Liễu Nhiên.
Ông ấy chậm rãi lấy điện thoại di động của mình ra, mở tin nhắn xác minh, sau đó lại cúi người xuống, tìm số thứ tự của mình trên biểu đánh dấu ở bên cạnh, ký tên của mình lên.
Trong toàn bộ quá trình này, Cao Văn Tĩnh chỉ biết trợn mắt há mồm.
A, vị này cũng là fan hâm mộ Hứa Trăn?
... Trong giới fan hâm mộ Hứa Trăn chúng ta lại còn có một fan ông nội? ?
Cao Văn Tĩnh nhịn không được hỏi: "Ông, ngài tự mình tới hay là đi cùng người khác?"
Sau khi hòa thượng Liễu Nhiên ký xong, ông ấy đứng thẳng người dậy, vỗ nhẹ vào chiếc máy ảnh DSL trên cổ rồi nói: "Tôi đến để chụp ảnh thay cho đứa nhỏ nhà tôi."
Cao Văn Tĩnh nghe thấy vậy liền giật mình.
Ồ, hóa ra đứa nhỏ nhà ông ấy là fan hâm mộ Hứa Trăn, ông lão là bị ép đến hiện trường chụp ảnh giúp con.
Cũng không biết là đứa nhỏ xui xẻo của nhà nào, ngay cả việc theo đuổi thần tượng cũng phải nhờ trưởng bối giúp đỡ, điều này cũng quá làm khó nhau rồi mà.
Đối mặt với hòa thượng Liễu Nhiên trước mặt, Cao Văn Tĩnh có chút chột dạ khó hiểu, cô cẩn thận từng li từng tí bồi tiếp vị không phải fan hâm mộ Hứa Trăn đến thay cho fan hâm mộ Hứa Trăn chưa từng gặp mặt này, cô nói: "Ông, thực sự xin lỗi, vẫn còn hơn một giờ nữa thảm đỏ mới bắt đầu."
"Hoặc là ngài ngồi ở chỗ này một lát, chờ khi sắp bắt đầu chúng ta lại đi nơi đó."
Hòa thượng Liễu Nhiên suy nghĩ, cũng không tỏ vẻ ngoài ý muốn gì, ông chỉ vui cười hớn hở ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Cao Văn Tĩnh, tận hưởng hóng mát trong bóng râm, còn thuận tay giúp cô thu dọn những hộp bìa giấy cứng đựng đồ lưu niệm cho fan ở dưới chân một chút.
Bên trong hộp đại khái là một số đồ lưu niệm nhỏ như bảng đèn, sổ ghi chép, dây buộc tóc, giá thành không cao, chủ yếu là để tặng các fan này giữ làm kỷ niệm.
Có trưởng bối ngồi ở bên cạnh, khí chất cả người Cao Văn Tĩnh lập tức trở nên điềm đạm nho nhã.
Cô ngẩng đầu ưỡn ngực trong vô thức, trên mặt nở nụ cười tao nhã, như thể trong nháy mắt đã quay về trạng thái làm việc.
Một lúc sau, một cô gái đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang và đeo kính không gọng bước đến trước mặt Cao Văn Tĩnh, cúi đầu thấp giọng nói: "Cái kia, xin chào? Xin hỏi fan hâm mộ Hứa Trăn đến điểm danh ở đây phải không?"
Cao Văn Tĩnh vừa nhìn thấy bộ dạng trạng bị đầy đủ của người này, liền cảm thấy có chút đáng nghi, không thể không nhìn cô ấy thêm hai lần, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc.
Cô nghi ngờ mà dò hỏi: "Xin hỏi biệt hiệu của bạn là?"
Cô gái trang bị đầy đủ nhỏ giọng nói: "Mộc Mộc Thích Ăn Bánh Hạt Dẻ."
Này cái biệt danh vừa ra, Cao Văn Tĩnh cùng hòa thượng Liễu Nhiên đồng thời hướng nàng nhìn qua.
Mộc Mộc Thích Ăn Bánh Hạt Dẻ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận