Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 440: Hứa Cổ Đông? ?

Trong kịch bản có khá nhiều phân cảnh Mai Trường Tô thổi sáo, mà Hứa Trăn dĩ nhiên cũng không hy vọng vị các bằng hữu trên mạng học theo ngón tay của hắn, sau đó lại sững sờ khi phát ra bản nhạc “Hai Lão Hổ”.
Còn có một điều nữa khiến Hứa Trăn rất cao hứng, chính là bộ phim này đã nhận được sự ủng hộ của rất nhiều bạn bè, dù đây là lần đầu tiên hắn đóng chính và tiền đồ tương lai cũng chưa thể nói rõ.
Cách đây không lâu, Tạ Ngạn Quân đã gửi tin nhắn qua cho hắn, nói rõ đối phương nhất định sẽ diễn vai phản diễn “Tạ Ngọc” trong “Lang Gia Bảng”.
Có kim bài vai phụ chịu giúp đỡ mình, điều này thực sự bổ sung rất nhiều sức mạnh cho bộ phim.
Hứa Trăn còn cố ý mang theo lễ vật chạy tới cửa để nói lời cảm tạ, nhưng lại bị Tạ Ngạn Quân ngăn trước cửa, tỏ vẻ chỉ là cảm thấy kịch bản này không tồi, không có quan hệ gì với bản thân Hứa Trăn, sau đó thông qua khe cửa, đưa cho hắn chén nước, rồi xua tay liền đuổi hắn về.
Nữ diễn viên Hà Tĩnh, trước đó từng hợp tác trong phim “Máu Đào Kiếm” với vai Ôn Nghi cũng đã xung phong tự mình tìm tới cửa, tỏ vẻ nguyện ý diễn vai trưởng bối.
Đạo diễn Mạnh Tiêu Thanh của “Sấm Quan Đông” vừa mới nghe Hứa Trăn chuẩn bị đóng chính trong phim mới thì cảm thấy vô cùng hứng thú. Sau khi xem qua kịch bản, ông ta liền chủ động đề nghị được làm đồng đạo diễn của bộ phim này.
Còn Lương Mẫn Anh, vừa đọc xong kịch bản, cô liền vui vẻ nói bản thân có thể diễn Tĩnh Phi, kết quả lại bị Mạnh Tiêu Thanh uyển chuyển nhắc nhẹ: Cô cùng Tĩnh Phi cách nhau đến chừng ba bốn mười cân mỡ béo.
Lương Mẫn Anh khi đó 38 tuổi liền lập tức cảm thấy cơm trong tay không còn thơm.
Đêm khuya tĩnh lặng, cô trộm nhéo nhéo eo của mình, rồi lâm vào trầm tư thật lâu.
……
Ngày 26 tháng 12, hai tuần sau khi Hứa Trăn trở về từ đoàn phim "Sấm Quan Đông", hắn đã gặp một sự kiện tương đối thú vị:
Đông Nhạc Điện Ảnh muốn mở đại hội cổ đông.
Theo thỏa thuận với Thái tổng, Hứa Trăn thành công "Hố" được tiền bối Tạ Ngạn Quân về trụ sở Đông Nhạc, không nói thì không biết, tóm lại là 1% cổ phần mà công ty thưởng cho hắn trong đợt liên hoan phim kỹ thuật số, rốt cuộc đã hoàn toàn rơi vào trong túi.
Trước đó Hứa Trăn chưa từng nghĩ tới, với 1% cổ phần trong tay, hắn cũng phải đến dự đại hội cổ đông.
Mãi đến hôm nay, hắn mới hiểu được: Hóa ra, 1% cổ phần không hề thấp tại Đông Nhạc.
Đông Nhạc Điện Ảnh đã trải qua nhiều phiên góp vốn. Hiện tại, Thái Thực Tiễn với tư cách là người sáng lập, chủ tịch và tổng giám đốc của Đông Nhạc Điện Ảnh, cũng chỉ nắm giữ khoảng 20% cổ phần;
Hai trưởng bộ phận kinh doanh là Lâm Huệ Mỹ và Thái Chân Lý, mỗi người nắm 5% cổ phần và đạo diễn Sở Kiêu Hùng nắm 3% cổ phần.
1% này của Hứa Trăn, quả thật cũng là “Đại cổ đông”.
“Đến đâu rồi, Hứa cổ đông?” Vào ngày đại hội cổ đông, Hứa Trăn mới vừa bị Kiều Phong đưa đến dưới lầu, liền nhận được tin nhắn của Tống Úc phát tới.
Hắn nhìn các hành văn này, miệng không tự chủ được mà nhếch lên, hồi đáp: “Đang chuẩn bị lên lầu, Tống cổ đông tới rồi sao?”
Tống Úc trả lời: “Đã đến từ sớm, anh đang ở phòng trà trên lầu sáu. Mau chạy lên đây, một mình anh không chống đỡ nổi, mau mau hợp 2% sức mạnh cường đại.”
Hứa Trăn nhìn đoạn tin nhắn này, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Hắn lập tức xuống xe, đi thang máy thẳng đến lầu sáu, dự định sẽ gặp Tống Úc trước.
……
Khi ra khỏi thang máy, Hứa Trăn chưa đi được hai bước đã gặp phải một người đàn ông lạ mặt, không khỏi khẽ giật mình.
Người đàn ông này khoảng hai mươi sáu, bảy tuổi, mặc một bộ com-lê chỉnh tề, để kiểu tóc gọn gàng, dáng người cao gầy, mặt mày anh khí, dáng đi uyển chuyển, nhìn qua rất có cảm giác lỗi lạc của doanh nhân ưu tú.
Hứa Trăn đã nhìn thấy người này trên tin tức giải trí ——Diễn viên của Hương Giang, Hoàng Chí Tín.
Nghe nói năm trước Hoàng Chí Tín đã hợp tác với Lâm Gia học tỷ trong một bộ phim tiên hiệp, nhưng thật sự không nghĩ tới lại có thể gặp đối phương ở chỗ này.
“Hứa Trăn?”
Hoàng Chí Tín nhìn thấy Hứa Trăn, nhẹ nhàng nhướng mày, nói: “Nằm tỉnh áp muốn nghe dưỡng mới vừa hắc lôi.”
Hứa Trăn: “……”
Với vốn tiếng Quảng Đông nông cạn của mình, Hứa Trăn đã đoán rất lâu mới miễn cưỡng hiểu được, đối phương có lẽ muốn nói: “Gần đầy thường xuyên nghe mọi người nói về cậu.”
Hứa Trăn bất đắc dĩ cười cười, nói: “Xin chào, lần đầu gặp mặt.”
Hoàng Chí Tín hơi hơi mỉm cười, lẩm bẩm nói một tràng không rõ ý tứ, mãi đến khi thang máy đi tới, hắn vẫy tay với Hứa Trăn, cuối cùng xoay người rời đi.
Hứa Trăn nói chuyện phiếm với người dùng ngôn ngữ mà hắn không thể hiểu hết, chỉ cảm thấy đầu óc lộn xộn, như lọt vào trong sương mù mà đi về phía phòng trà.
“Cậu gặp Hoàng Chí Tín sao?” Tống Úc nhìn thấy Hứa Trăn, vẻ mặt tò mò hỏi, “Hắn nói cái gì với cậu?”
Hứa Trăn bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói: “Em không biết, em nghe không hiểu tiếng Quảng Đông.”
Tống Úc bĩu môi, đi pha cho Hứa Trăn một ly cà phê, nói: “Như vậy thì không được rồi, hắn cũng không giỏi tiếng phổ thông.”
“Vậy từ nay về sau, hai người chẳng phải ông nói gà bà nói vịt à?”
Hứa Trăn khẽ nhíu mày, nói: “Cái này, em cũng không cần thường xuyên nói chuyện với hắn đúng không?”
Vừa nói, hắn vừa vô thức liếc về hướng cửa phòng trà, nói nhỏ: "Mà này, Hoàng Chí Tín tại sao lại đến Đông Nhạ? Có phim truyền hình hợp tác sao"
“Đúng rồi,” Tống Úc đồng tình mà nhìn Hứa Trăn, nói, “Hắn đại khái muốn diễn nam số 2 trong “Lang Gia Bảng”, mà hai người thật sự có rất nhiều điểm trái ngược nhau.”
Nghe được lời này, Hứa Trăn ngạc nhiên cả kinh.
“Nam số 2? Tĩnh Vương? ?”
Hắn kinh ngạc nói: “Đã định rồi? Nhưng tại sao lại không có ai nói với em?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận