Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 677: Chuyển Cảnh

Tất cả các cảnh quay bên phía phim trường Tùng Giang vốn đã được quay xong, nhưng bởi vì diễn viên vai Cung Thứ bị thương, cho nên đoàn phim đành phải quay lại một lần nữa, chính vì lẽ đó mà trong thời gian này, bọn họ chỉ đang tiến hành quay lại các phân cảnh của Hứa Trăn.
Mà điều này cũng dẫn đến việc Hứa Trăn phải quay hàng loạt các cốt truyện lớn, như mới ra đời, tiểu thí ngưu đao (lần đầu làm việc đã thể hiện tài năng), tỏa sáng rực rỡ, chết không tử tế và tất cả chỉ được quay trong khoản thời gian ngắn.
Nói ví dụ như hôm nay.
Đầu giờ chiều, “Lần đầu tiên” Cung Thứ gặp mặt Lục ca, sau đó các thành viên của đoàn phim ăn cơm trưa, đến cuối buổi chiều, hắn đã phải quay lần gặp mặt cuối cùng…
Chỉ qua một bữa cơm trưa—— đúng vậy, ý trên mặt chữ “Một bữa cơm —— Hứa Trăn từ một kẻ mới ra đời biến thành đặc vụ chồng chất tội ác.
Mặc dù các bộ phim truyền hình luôn được quay theo không gian chứ không phải theo thời gian, nhưng kiểu chuyển đổi thân phận nhịp nhàng như thế này thì quá thách thức con người? ?
Sau khi Trịnh Quốc Hoành nghe được sự việc này, ông đã hiểu tại sao Liễu Vĩnh Thanh phải tìm một diễn viên cấp bậc như Hứa Trăn để đến cứu tràng.
Nếu là một người bình thường, với cường độ quay phim cao và tốc độ thay đổi thân phận nhanh như vậy, thì đó sẽ phải là người có đức tính như thế nào?
Tuy là Hứa Trăn, nhưng Trịnh Quốc Hoành cũng không dám chắc hắn có thể diễn tốt đoạn kế tiếp hay không.
7 giờ tối, đoàn phim "Phong Tranh" chuyển sang khu vực nhà tù bên trong phim trường.
Cảnh tiếp theo là cảnh trong tù ngục, Trịnh đạo nhìn vào những cánh cổng và song sắt quen thuộc xung quanh mình, nhớ lại những năm tháng huy hoàng trong quá khứ, nhớ lại những ảnh đế thị đế mà ông đã "tra tấn" tại nơi này, khiến cho ông vô cùng xúc động.
Trời đã về chiều, đoàn phim cố tình thêm một nguồn sáng bên ngoài cửa sổ sắt nhỏ trong góc để làm ánh sáng mặt trời.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu vào nhà tù chật chội từ khe cửa sổ thép gai, làm tăng thêm chút không khí u ám cho khung cảnh.
Chỉ chốc lát sau, Cung Thứ bước vào phim trường.
Trịnh Quốc Hoành quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hắn mặc một bộ quần áo dài tồi tàn và bẩn thỉu, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc bù xù, tay chân mang xiềng xích.
Phó đạo diễn đứng ở bên sân nhìn thấy hắn đi vào thì nói: “Tiểu Hứa, khi nào có thể bắt đầu quay?”
Hứa Trăn nói: “Đạo diễn, ngài cho tôi ba phút.”
Thấy phó đạo diễn làm động tác “Ok”, hắn bước vào phòng giam và ngồi xuống chiếc bàn thấp ở giữa, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cách đó không xa, Trịnh Quốc Hoành có chút tò mò mà nhìn phía hắn.
Khuôn mặt Hứa Trăn không có biểu cảm gì, cứ như thể hắn đang chợp mắt, nghỉ ngơi.
Trịnh đạo biết hắn có hiểu biết nhất định về nhân vật và đang ấp ủ cảm xúc, thế nhưng trong thời gian ngắn như vậy, liệu hắn có thể ấp ủ đến trình độ nào?
Lục ca mà hắn sùng bái nhất lại là “Phản đồ”, cũng chính đối phương là người đưa hắn vào ngục giam, cho nên ngay lúc này, liệu Cung Thứ sẽ có tâm tình gì đây?
Một lát sau, lông mi của Hứa Trăn nhẹ nhàng run lên rồi chậm rãi mở mắt.
Trịnh Quốc Hoành vô thức nhìn về phía hắn, muốn xem phương thức biểu diễn của Hứa Trăn, tuy nhiên vừa xem liền không khỏi giật mình.
—— Hứa Trăn không có bất kỳ một biểu tình gì.
Phẫn nộ, hoài nghi, tuyệt vọng, tâm như tro tàn…… Tất cả đều không có.
Hắn chỉ im lặng ngồi ở đó, bình tĩnh như một vật không có sự sống.
“Bang!”
Trịnh Quốc Hoành còn chưa kịp hiểu tâm trạng hiện tại của Hứa Trăn thì đã nghe thấy âm thanh của tiếng bảng phân cảnh, cảnh quay đã chính thức bắt đầu rồi.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cánh cổng sắt cách đó không xa bị đẩy ra từ bên ngoài, Liễu Vĩnh Thanh mặc một chiếc quần yếm màu xanh xám đã được giặt sạch, trên tay cầm một ống tre và một túi giấy dầu, khập khiễng đi về phía Hứa Trăn.
Lúc này, tóc của y đã bạc trắng, lưng còng chân què, sống mũi nâng một cắp kính viễn thị, bộ dáng không còn chút dấu vết nào trong quá khứ.
Liễu Vĩnh Thanh đi tới, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Trăn.
Trịnh Quốc Hoành nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng “Lộp bộp” một tiếng.
Quần áo thô sơ đã phai màu do giặt, đầu không dám ngẩng lên…
Quả nhiên, lão Liễu chưa bao giờ làm cho người ta thất vọng!
Lúc này, Liễu Vĩnh Thanh đã ngồi xuống chỗ đối diện Hứa Trăn, mở túi giấy dầu, đẩy về phía Hứa Trăn, sau đó lại mở ổng trúc, đổ cho hắn một chén rượu.
——Trình từ động tác này hoàn toàn giống với cảnh quay trước đó.
Nhưng điểm khác chính là Cung thứ đã không còn biểu tình kinh sợ như lúc trước.
“Có rượu, có thịt, không tồi a……”
Lúc này, hắn bỗng nhiên mở miệng.
Cơ thể Hứa Trăn không có bất kỳ cử động nào, đôi mắt vẫn giữ trạng thái của một vật thể đã chết.
Hắn rũ con ngươi xuống, nhìn bao giấy và ống trúc ở trên bàn, sau đó mới liếm đôi môi khô khốc, giọng nói khàn khàn: “Đã rất lâu rồi ta chưa được ăn thịt.”
Động tác rót rượu của Liễu Vĩnh Thanh hơi dừng lại, rồi nhẹ giọng nói: “Về sau ngươi muốn ăn gì, cứ nói với bọn họ, ta sẽ đi mua cho ngươi.”
Nghe câu nói này, đôi mắt tĩnh lặng như nước của Hứa Trăn khẽ động.
“Ta vẫn luôn muốn ăn một bữa cơm với ngươi.”
Hắn ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn về phía Liễu Vĩnh Thanh, lẩm bẩm nói: “Ta nhớ rõ, ngày 12 tháng 4 năm 1946, sau khi ta giết chết Cao Chiêm Long, ngươi mời ta ăn một bữa cơm gan ngỗng cùng rượu Potter kiểu Pháp ở khách sạn Hoa Hồng.”
Nói tới đây, khóe miệng của Hứa Trăn hơi nhếch lên: “Đó là bữa cơm ngon nhất mà ta từng ăn trong đời.”
Lúc Liễu Vĩnh Thanh nghe được câu nói này thì cơ thể khẽ run lên, nhưng vẫn không ngẩng đầu nhìn hắn.
Y chỉ rũ đầu, đẩy rượu đã được rót đầy đến trước mặt Hứa Trăn, nói: “Hiện tại, ca không có điều kiện kia, cho nên tạm chấp nhận một chút đi.”
Hứa Trăn nhoẻn miệng cười, vươn đôi tay mang theo xiềng xích, cầm lấy bát rượu, rồi nhẹ giọng nói: “Ta không nghĩ ngươi sẽ đến gặp ta.”
Dứt lời, hắn ngửa đầu uống một ngụm rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận