Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 559: Giang Trực Thụ

Hứa Trăn nhìn lên khoảng sân được bài trí trang nhã theo phong cách Trung Hoa, đôi mắt sáng ngời, tò mò hỏi: “Thái thúc, giá thị trường của căn nhà này là bao nhiêu vậy?”
Thái Thực Tiễn vừa nghe lời này, nhất thời như lâm đại địch, nghiêm túc nói: “Căn này không thể bán, đây là quà lấy vợ của con trai lão!”
“Bán căn nào cũng được nhưng không thể bán căn này!”
Khi nói chuyện, một bộ biểu tình nghiêm túc của ông khiến cho Hứa Trăn có chút dở khóc dở cười.
Còn chưa có kêu ngài bán nhà, tôi chỉ là muốn mua nhà cho mình thôi mà….
Bất quá nói trở về, “Bán căn nào cũng được nhưng không thể bán căn này!”, hàm ý là còn căn khác? ?
Ngoài nhà ra, Thái thúc hình như có rất nhiều cổ phần trong công ty, lần trước hắn có nghe Từ Hạo Vũ nói, ông ấy còn chiếm mấy cổ phần trong Hoàn Ngu.
Được rồi, khi thực sự cần thiết mới có thể tiếp tục ép…..
……
Sáng mùng 5, buổi quay chính thức bắt đầu.
Hình thức quay phim của "Nụ Hôn Đính Ước" khá đặc biệt —— nó sẽ được phát sóng khi đang quay, vì vậy về cơ bản nó được quay theo thứ tự thời gian.
So với quay theo cảnh, chế độ quay như vậy chắc chắn tốn kém hơn, nhưng nó mang lại lợi ích rất lớn để diễn viên làm chủ được vai diễn của mình.
Đặc biệt là nhân vật Giang Trực Thụ này.
Hứa Trăn ngồi trên ghế xếp bên lề, lật xem nhật ký nhân vật mới nhất được viết trong hai tháng qua, trạng thái cả người dần thay đổi một cách tinh vi.
—— đúng vậy, mặc dù là phim tình yêu vườn trường, nhưng hắn không hề cẩu thả, lơ là, mà cẩn thận viết nhật ký nhân vật dài cả vạn chữ, phân tích sâu sắc tâm lý nhân vật của Giang Trực Thụ.
Mà theo quan điểm của Hứa Trăn, vai diễn này không hề dễ dàng.
Bởi vì tính cách của nhân vật trước sau rất khác nhau, tức là phản ánh sự thay đổi, nhưng không làm nhân vật sụp đổ, đây thực chất là một bài kiểm tra tay nghề của diễn viên.
Hứa Trăn cảm thấy rất may mắn là bộ phim truyền hình này áp dụng chế độ quay theo trình tự, để hắn có thể thực sự trải nghiệm toàn bộ quá trình thay đổi tâm lý của Giang Trực Thụ từ đầu đến cuối.
Nếu không, trong chốc lát là tính cách giai đoạn trước, trong chốc lát là tính cách giai đoạn sau, đây còn không là bức mình phát điên sao.
Ngay lúc Hứa Trăn đang chăm chú xem nhật ký nhân vật, các diễn viên khác xung quanh cũng bí mật nhìn trộm hắn.
Hôm nay hắn mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng kiểu phổ thông của Hoa Hạ,, trang dung mộc mạc, dáng người thon gầy, trông tràn đầy sức trẻ.
Tóc ngắn thanh tân thoái mái, nước da trắng trẻo, ngũ quan vô cùng tương xứng….
Hắn thật sự không khác gì một nam thần học đường.
Hứa Trăn cảm giác nhân vật Giang Trực Thụ này không dễ diễn, nhưng những người khác lại không nghĩ vậy.
—— bọn họ chính là tới xem soái ca.
Giang Trực Thụ kia chẳng phải là diện mặt than sao?
Toàn bộ quá trình chỉ cần lãnh khốc là được, cần gì phải xem kỹ năng diễn xuất?
Soái liền xong việc.
Sáng nay, Hứa Trăn đã diễn hai cảnh: một là trong phòng thể dục của trường, với tư cách là đại diện tân sinh lên sân khấu phát biểu;
Cảnh còn lại là ở cổng trường, Lâm Gia đóng vai Viên Tương Cầm run run rẩy rẩy mà móc ra một phong thư tình muốn đưa cho hắn, kết quả ngay cả ánh mắt, Hứa Trăn cũng không thèm nhìn mà lập tức lướt qua.
Diễn như thế thì cần gì dùng kỹ năng diễn xuất?
Đó không phải là hành động của một người bình thường sao? ?
“Chuẩn bị cho cảnh quay thứ bảy, bắt đầu trong 5 phút nữa!”
Đúng lúc này, đạo diễn Sở Kiêu Hùng đã hô to kế hoạch quay tiếp theo.
Hứa Trăn đặt tiểu sử nhân vật trong tay xuống, chỉnh tề kiểu tóc và cổ áo, đứng dậy khỏi ghế xếp, hít thở sâu, cố gắng điều chỉnh trạng thái, bình tĩnh bước đến phim trường.
Cảnh thứ ba của sáng hôm nay, chuẩn bị bắt đầu rồi.
Bên sân tức khắc nổi lên một trận hưng phấn xôn xao.
—— Cảnh này cũng là một cảnh nổi tiếng trong truyện tranh!
Sau khi lời tỏ tình của Tương Cầm bị từ chối, cô đã bị cả trường chế giễu.
Khi tan học vào buổi trưa ngày hôm đó, một người bạn từ lớp Tương Cầm ngẫu nhiên gặp được Trực Thụ ở cổng trường, dự định đi lên định nói chuyện với hắn, kết quả lại bị một câu của Giang Trực Thụ làm cho nghẹn chết.
Cảnh này dài hơn nhiều so với hai cảnh trước của Hứa Trăn, vì vậy, “khán giả” bên sân rõ ràng đông hơn một chút.
“Bang!”
Tiếng bảng phân cảnh vang lên, các diễn viên trên phim trường lập tức di chuyển theo vị trí đã thống nhất trước, một cảnh thời trung học ngay lập tức xuất hiện trước ống kính.
Viên Tương Cầm, do Lâm Gia thủ vai, đang đi giữa một nhóm bạn với vẻ mặt thấp thỏm.
Bên cạnh, một cô gái tóc ngắn an ủi nói: “Quên đi, Tương Cầm, chuyện đã qua cũng không quan trọng nữa.”
“Vui vẻ lên đi——nghe nói hai ngày nữa cậu sẽ chuyển nhà đúng không?”
Tương Cầm ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: “n, đúng vậy, tối nay sẽ dọn.”
“Ba tôi muốn mở cửa hàng dưới huyện thành, nhưng lại tôi lại không có phương tiện để đi học.”
Cô gái tóc ngắn nói: “Dọn đi đâu?”
Tương Cầm đáp: “Tới nhà bạn tốt của ba tôi.”
Lúc mọi người đang nói chuyện thì Hứa Trăn đóng vai Giang Trực Thụ lại vừa vặn lướt qua đám người.
Cuộc chuyện phiếm đột nhiên im bặt.
Sắc mặt Tương Cầm cứng đờ, cơ thể hơi run rẩy, “Vèo” một tiếng liền trốn đến sau lưng bạn học, làm bộ chính mình không tồn tại.
Nhìn thấy biểu tình như chuột gặp mèo của cô, bạn học Đại Kim nhất thời phát hỏa, đầu óc nóng lên, hai ba bước liền vọt đi lên, chỉ vào Giang Trực Thụ: “Uy, tiểu tử! Cậu đứng lại đó cho tôi!”
Đại Kim vuốt vuốt tóc, cuốn lên ống tay áo, nói to: “Nhìn bộ dáng để mặt trên đỉnh đầu của cậu!”
“Ban thực nghiệm thì ghê gớm sao? Học giỏi thì liền không coi ai ra gì? !”
“Nữ sinh viết thư của cậu, cậu đều không xem, như vậy còn là đàn ông sao!”
“……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận