Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 814: Nhiệm Vụ Kế Tiếp

Liễu Mộng Dao khó hiểu mà quay đầu lại nhìn, ngày thường Trần Chính Hào rất ít nói cười, nhưng bây giờ lại cười đến vui vẻ như vậy, đúng là kỳ lạ: “Sao vậy Hào ca, có gì buồn cười sao?”
“Khụ……”
Trần Chính Hào hắng giọng, thu liễm vẻ tươi cười trên mặt, sau đó lại liếc về phía “A Di” ở phía sau Hứa Trăn, nói: “Không có việc gì, khẩu âm “Dì có biết không?” vừa rồi của cô chọc đúng điểm cười của tôi.”
Liễu Mộng Dao sửng sốt một hồi, nói: “Tôi có khẩu âm sao? Tiếng phổ thông của tôi đủ tiêu chuẩn đấy!”
Trần Chính Hào miễn cưỡng xụ mặt, lôi kéo bé gái trong nhóm của bọn họ rời đi, lại nói: “Có một chút.”
“Nói ví dụ, vừa rồi cô nói “đặt nó lên trên kia” chính là giọng phương ngữ.”
Liễu Mộng Dao xách túi trái cây, vội đi theo, vẻ mặt buồn bực nói: “A? tôi nói “Đặt nó lên trên kia” ? thật sự? tại sao tôi lại không nhớ rõ mình nói khi nào…”
Hứa Trăn cùng Quách Uy đứng trước cửa hàng trái cây, nhìn hai vị khách mời và tiểu bằng hữu của bọn họ đi càng lúc càng xa, lúc này hai người mới xấu hổ thở dài.
Bài kiểm tra này, coi như…được thông qua?
Nhưng Trần Chính Hào rõ ràng đã nhìn thấu hai người bọn hắn a….
……
Cuối cùng, sau khi tổ đạo diễn trải qua một phen thương nghị thì cuối cùng cũng miễn cưỡng cho thông qua một đoạn vừa rồi.
Rốt cuộc Trần Chính Hào không có gọi thẳng tên hai người bọn họ, hơn nữa, tình tiết này cũng thú vị, coi như có thể góp phần cho rating của chương trình…
Cùng may là những khách mời ở các nhóm tiếp theo lại không phải người quen của Hứa Trăn.
Nghề nghiệp chính của bọn họ đều không phải diễn viên, một người là ca sĩ, một người là MC, người kia là diễn viên talk show, còn có một người là nghệ sĩ múa.
Hứa Trăn vốn cho rằng mình vào ngành nhiều năm như vậy, đã quen thuộc với người trong ngành, nhưng lúc này mới phát hiện, thứ mình quen thuộc chỉ là giới nghệ sĩ chứ không phải là giới giải trí.
Hầu hết những người hắn biết đều là diễn viên, đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất, …nhưng hắn lại biết rất ít về các loại hình nghệ sĩ giải trí khác.
Đối mặt với hai nhóm khách mời còn lại, Hứa Trăn dễ dàng đánh lừa thị giác của những người này bằng hàng loạt chiêu thức như cải trang quần áo, thay đổi giọng nói, thay đổi tư thế, bên cạnh đó cũng không hề có sự nhắc nhở sát sao như Trần Chính Hào, vì vậy không ai chú ý đến hắn.
Về phần Quách Uy…
Một mặt là khách mời cố định, cho nên gã quen biết rất nhiều người trong nhóm chương trình, mặt khác, kỹ năng giả giọng và phương diện diễn xuất của Quách đồng học thật sự không quá khả quan, do đó, Hứa Trăn đã trực tiếp sắp xếp cho gã một nhiệm vụ vô cùng quang vinh:
Dỡ hàng trên xe ba bánh ở bên cạnh quầy trái cây.
Nhóm người thứ nhất đến thì khiêng trái cây lên xe, nhóm thứ hai thì khiêng trái cây xuống.
Lao động dưới một ngày nắng hè chói chang, mồ hôi tuôn như mưa, nhìn qua thật sự không khác gì một người bán hàng đang nỗ lực làm việc.
Hai người cứ như vậy mà thuận lợi thông qua thử thách này, sau đó đi lãnh khen thưởng cho nhiệm vụ kế tiếp: Một khẩu súng phun nước lớn.
“Nhiệm vụ tiếp theo của khách mời là đưa bọn trẻ đến một công viên giải trí," Đạo diễn thông báo nhiệm vụ kế tiếp, “Còn nhiệm vụ của các cậu là loại bỏ một số phụ huynh trong quá trình này.”
Đạo diễn đùa nghịch súng bắn nước trong tay, chậm rãi giải thích cho Hứa Trăn cùng Quách Uy: “Bên trong súng bắn nước là thuốc màu, việc hai cậu cần làm là dưới tình huống đối phương không biết, dùng súng bắn nước vẽ lên một chứ “X”, nếu thành công thì được tính là loại bỏ.”
“Như vậy, gia đình này sẽ lập tức biến thành gia đình đơn thân, đến nhiệm vụ sau, hai cậu muốn bắt cóc đứa trẻ của bọn họ cũng dễ xuống tay hơn.”
Hứa Trăn nhận lấy súng bắn nước từ trong tay đối phương, lại nhìn nó dưới ánh nắng bầu trời và mơ hồ nhìn thấy thuốc màu bên trong là màu xanh lục.
Dùng thuốc nhuộm màu xanh da lục để phun lên các bậc phu huynh…
Hắn khó nhịn mà giật giật khóe miệng.
Thiết lập của trò chơi này, thật sự không thể phun tào.
Hiện tại, thời gian vẫn còn sớm, Hứa Trăn cùng Quách Uy ngồi xe đến công viên trò chơi, đây là một công viên vừa mới khai trương không lâu.
Nói là “Chương trình thực tế”, nhưng đương nhiên không thể tùy tiện khiêng máy quay phim đến quay chụp lung tung.
Các chương trình tạp kỹ có thủ tục phê duyệt nghiêm ngặt, tổ chương trình cần phải báo cáo trước với bộ phận liên quan, phân chia khu vực quay phim và khu vực không quay phim, chỉ sau khi được phê duyệt mới có thể ghi hình, thực tế không có sự khác biệt cơ bản nào so với việc đi lấy cảnh ở trong các phim trường lớn như Hoành Châu.
Những người bình thường xuất hiện trong máy quay cũng là khách du lịch đã được thông báo về tình huống ghi hình, chứ không phải là người qua đường thuần túy.
Hứa Trăn vốn tưởng rằng, nhiệm vụ dùng súng bắn nước hạ gục khách mời là một nhiệm vụ vô cùng dễ dàng, mặc kệ là ngựa gỗ xoay tròn hay thuyền hải tặc, chỉ cần lặng lẽ theo sau, đợi đến lúc ngồi sau lưng đối phương thì có thể yên tâm lớn mật bắn lên. Đừng nói vẽ dấu x, dù là vẽ bông hoa thì cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà, hắn xem nhẹ một việc: ghi hình cho một chương trình tạp kỹ không phải là cuộc sống thực, hơn nữa, đi theo bên cạnh hắn còn là một người quay phim vô cùng dễ thấy…
Cho nên nói, muốn đục nước béo cò ở một hạng mục trò chơi giải trí là chuyện không thể thực hiện được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận