Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1110: Lâm Gia 1

Các khách quý tham gia Lễ trao giải Ngọc Lan lần lượt bước trên thảm đỏ và tiến vào trong hội trường.
Các phóng viên và người hâm mộ tụ tập bên ngoài không thể vào trong hội trường nên lần lượt giải tán, mỗi người đều phát ra tiếng cảm khái hoặc thổn thức hoặc buồn bã.
Ngoài việc đến để cổ vũ cho Hứa Trăn, các fan hâm mộ Hứa Trăn còn tổ chức các hoạt động offline, họ dự định tối nay sẽ cùng nhau ăn tối, vừa trò chuyện thoải mái vừa xem truyền hình trực tiếp lễ trao giải trong nhà hàng, tinh thần hưng phấn còn lâu mới kết thúc.
Đương nhiên Lâm Gia không có cách nào để tham gia vào các loại hoạt động như vậy.
Buổi tối hôm đó, cô một mình trở về khách sạn, ngã người trên tấm nệm Simmons mềm mại mà thẫn thờ nhìn lên trần nhà trên đầu.
Ai... Tình huống gì vậy? Nhân vật nam chính trong "Lang Gia Bảng" bị dị ứng không ăn được bánh hạt dẻ?
Tôi rõ ràng đã có biệt danh này từ hai năm trước, vậy mà thứ này cũng có thể dị ứng? ?
Ánh mắt của Lâm Gia có chút mê man.
Chung quy có cảm giác như có một cỗ lực lượng nào đó trong bóng tối đẩy mình ngày càng xa hơn trên con đường "dị ứng"…
Lâm Gia đắn đo suy nghĩ, dứt khoát trở mình một cái bò dậy từ trên giường, tìm kiếm "Lang Gia Bảng" trên điện thoại di động và cắn môi đọc nguyên tác.
Không cần hoảng sợ khi gặp phải chuyện gì đó, trước tiên hãy lấy điện thoại di động ra và tìm tòi nghiên cứu chân tướng của sự việc!

Hai giờ sau.
Lâm Gia với vẻ mặt đờ đẫn đang cầm điện thoại di động, lướt đọc từng trang nguyên tác của "Lang Gia Bảng" một cách máy móc.
Không thể không thừa nhận, cuốn tiểu thuyết này thực sự rất hay, không hổ là cuốn mà A Trăn nhìn trúng, ánh mắt hắn vẫn xuất sắc như trước đây.
... Hừm, vai nam chính thực sự bị dị ứng không ăn được bánh hạt dẻ.
Ô ô ô Mộc Mộc không thích ăn bánh hạt dẻ nữa! !
Không bao giờ thích nữa! !
Lâm Gia chỉ cảm thấy mình đang bị số mệnh vô hình trêu chọc, vừa oan khuất vừa không có nơi nào để trút giận.
Cô cầm điện thoại lên, định nhẫn tâm đổi biệt danh để tránh không bị người khác chọc ghẹo khi rất muốn quay "Lang Gia Bảng", nhưng ngón tay ngập ngừng trên màn hình hồi lâu lại không nhịn được cảm thấy hơi luyến tiếc.
Dù sao đó cũng là tài khoản người hâm mộ đã được quản lý cẩn thận trong hai năm, nó gần như đã trở thành một cái tên khác của cô.
Lâm Gia do dự chốc lát, bỗng ma xui quỷ kiến thế nào lại nhấp vào ghi chép thông tin của Hứa Trăn, suy nghĩ muốn lừa mình dối người một chút.
——Mai Trường Tô có dị ứng với bánh hạt dẻ cũng không sao, chỉ cần A Trăn không dị ứng là được!
Dù sao cũng chỉ là một bộ phim truyền hình, mấy năm nữa ai còn nhớ?
Vì sao phải đổi tên của mình vì một bộ tác phẩm chứ!
Nghĩ đến đây, Lâm Gia kiểm tra thời gian rồi gửi cho Hứa Trăn một biểu tượng cảm xúc thò đầu ra nhìn và câu hỏi: "A Trăn, vụng trộm hỏi một chút, cậu có bị dị ứng với các loại hạt không? Ví dụ như các loại bánh hạt dẻ?"
Một lúc sau, điện thoại ong ong rung lên.
Lâm Gia vội vàng cầm lên nhìn, chỉ thấy Hứa Trăn trả lời lại: "Hẳn là không có, làm sao vậy?"
Cô ôm điện thoại, bất giác cười đến mặt mày cong cong mà nói: "Hì hì, cái đó, tôi đang đi công tác ở nơi khác, ở đây có bán bánh hạt dẻ cũng rất ngon."
Hứa Trăn trả lời: "Ồ, bánh hạt dẻ?"
Nhìn thấy câu hỏi này, trong lòng Lâm Gia đột ngột vang lên tiếng còi báo động khó hiểu.
Không thể nào, chẳng lẽ hắn liên tưởng đến biệt danh của tôi? !
Ách, không thể loại trừ khả năng này, dù sao thì tôi đây cũng là một fan lớn nổi tiếng trong fan hâm mộ Hứa Trăn…
Lúc này, suy nghĩ của Lâm Gia không ngừng trôi đi xa, còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để thay đổi chủ đề, chỉ thấy Hứa Trăn lại nói: "Bao nhiêu tiền nửa kí?"
Lâm Gia: ?
Trong nháy mắt cô ngây ngốc luôn, thuận miệng bâng quơ không xác định mà đáp lại: "25 tệ."
Giây tiếp theo, trên điện thoại nhảy ra thông báo nhận được 100 nhân dân tệ mà Hứa Trăn chuyển khoản đến.
Hắn đánh chữ nói: "Làm phiền chị mua giúp tôi hai kí gửi đến trường học, trường bối nhà tôi cũng rất thích ăn bánh hạt dẻ."
Lâm Gia: "..."
Cô trầm mặc một lúc lâu, lặng lẽ trả lời một câu "Được".
Sau khi trò chuyện xong, Lâm Gia mở phần mềm đánh giá trên điện thoại di động và lặng lẽ tìm kiếm xem gần đó có cửa hàng bánh ngọt bán bánh hạt dẻ nào không.
——Quả nhiên, người xưa không có lừa gạt tôi.
Một lời nói dối cần phải dùng vô số lời nói dối khác để bù đắp lại.
Ba ngày sau, hai kí bánh hạt dẻ của Lâm Gia được đưa đến trường.
Sau khi Hứa Trăn ký nhận, cầm lấy phiếu chuyển phát nhanh nhìn, phát hiện hộp bánh hạt dẻ này được gửi tới từ Ma Đô, không khỏi hơi ngẩn ra.
Ma Đô?
Chuyện gì vậy, ngày hôm qua hắn vừa từ Ma Đô trở về mà, lễ trao giải Ngọc Lan cũng được tiến hành mở ở đó.
Nói như vậy, ngày đó khi sư tỷ Lâm Gia nhắn tin cho hắn, hoá ra là ngày hai người ở cùng một thành phố.
Sớm biết như thế…
Thì hắn đã hỏi cửa hàng bánh ngọt của cô ở đâu, tự mình trực tiếp đi mua, cần gì phải làm phiền người ta một chuyến, còn tốn nhiều tiền chuyển phát nhanh.
Khi Hứa Trăn còn đang cân nhắc, tay hắn thì đã mở bao bì chuyển phát nhanh ra, từ trong đó lấy ra một hộp bánh ngọt thật lớn.
Hộp giấy da vuông, được gói thành hình dạng của hộp thức ăn cổ xưa, trên đó dán nhãn "Bánh ngọt Hùng Ký" màu đỏ trên giấy trắng, trông có loại cảm giác cổ xưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận