Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 829: Ta Là Cha Con

Buổi tối cùng ngày, tình huống điều tra rõ, đứa bé được giải cứu an toàn, bọn buôn trẻ con toàn bộ sa lưới, mà Lôi Trạch Khoan và Tằng Soái thì bị đưa đến cảnh sát cục, nhận được một hồi phê bình giáo dục.
Hai người ủ rũ cúi đầu nghe, nghiêm túc kiểm điểm phương thức biểu thị của mình.
Cha mẹ đứa bé bị bắt cóc nghe được tin tức đã tìm được đứa bé, suốt đêm liền chạy đến đây, nhìn thấy đứa bé bình an vô sự, nước mắt rơi như mưa.
Cha mẹ trẻ tuổi ôm đứa bé muốn quỳ xuống cám ơn Lôi Trạch Khoan và Tằng Soái, hai người vội vàng ngăn lại, biểu thị chỉ là tiện tay mà thôi.
Nhưng khiến bọn họ không ngờ, chạy đến cục cảnh sát ngoại trừ thân nhân của đứa bé, còn có mấy người bạn của bọn họ.
Hỏi một chút mới biết được, mấy người này là tình nguyện viên bọn họ cùng thành lập một tổ chức tìm người thân.
Đây là một tổ chức phúc lợi công cộng phi lợi nhuận tư nhân, đã thành lập rất nhiều năm, lần này theo tới cũng muốn nhìn xem, đôi cha mẹ này có tìm được con của bọn họ hay không.
Lôi Trạch Khoan và Tằng Soái nhìn nhau, dứt khoát nói tin tức mình nghe được cho bọn họ, hi vọng bọn họ hỗ trợ cùng nhau tìm kiếm.
Mà nghe thấy hai người này một người là lạc mất con trai, một người thì bị bọn buôn người bắt cóc, đại thúc cao tuổi trong đó nhìn Tằng Soái nửa ngày, nhịn không được mở miệng hỏi: "Cháu bé, trên cánh mông bên phải có phải có vết bớt to bằng móng tay hay không?"
"Phốc..."
Vấn đề này thực sự là có chút đường đột, không ít người ở đó nhịn không được cười ra tiếng.
Mà Tằng Soái nghe nói như thế thì không cười, hắn sững sờ hơn nửa ngày, mới nói: "Sao chú lại biết?”
Nghe nói như thế, tiếng cười chung quanh lập tức im bặt.
"Thật sự có sao? Ai u mẹ tôi ơi..."
Đại thúc trung niên mở to hai mắt, vỗ đùi nói: "Tôi vừa nhìn thấy cháu thì liền cảm thấy nhìn quen mắt!"
"Rất lâu về trước, tôi quen biết một người anh, con trai người đó cũng bị lạc mất, nhờ hiệp hội chúng tôi giúp đỡ phát thông báo tìm người."
"Cháu và người anh kia rất giống, thật, rất giống, quả thực là một khuôn đúc ra!"
"Thời gian quá lâu, chuyện khác ta cũng không còn nhớ, ta chỉ nhớ rõ tướng mạo của người anh kia, còn có trên cánh mông con trai anh ấy có một vết bớt."
"Tôi cảm giác tám chín phần là cháu rồi!"
"Người anh đó, ông ấy tên gì, chú còn giữ phương thức liên hệ của ông ấy không?"
"Ai u, nhiều năm như vậy, tôi không nhớ rõ. Nhưng người đã từng đăng ký ở hiệp hội chúng tôi đều có tư liệu, cháu trở về với tôi nhìn xem!"
Đang nói chuyện, màn ảnh chuyển cảnh, Tằng Soái lái xe gắn máy chở Lôi Trạch Khoan, chạy qua những con đường và ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, đi theo nhóm người tình nguyện đi vào trong một chung cư ở phố cổ.
Giày vò một đêm, trời đều đã sáng, nhưng mọi người ai cũng không nghỉ ngơi, không nói hai lời, lập tức liền bắt đầu tìm kiếm hồ sơ tư liệu.
"Đây, đây, tìm được, tìm được rồi."
Chỉ chốc lát sau, đại thúc trung niên giơ lên một bản tư liệu, cao hứng bừng bừng nói: “Tên là Mao Tuyết Tùng!”
"Thôn Đông Khê, thị trấn Vĩnh Lạc, vào tháng 6 18 năm trước mất con ở tại Đại Tập, lúc lạc mất là bốn tuổi."
"Cha tên là Mao Khả Tấn, mẹ tên là Ông Quế Quyên."
“Đặc trưng là một vết bớt trên mông phải.”
Tằng Soái đứng chỗ bàn dài trong ảnh, nghe đại thúc đọc tư liệu đứa bé, nhìn ảnh chụp trong tay đã ố vàng, thần sắc có chút hoảng hốt.
Trên tấm ảnh là đứa bé trai có dáng dấp rất thanh tú, cậu mặc quần áo ấm áp, trong tay cầm đồ chơi, cười mười phần xán lạn trước ống kính.
“Xin chào, có phải số điện thoại của Mao Khả Tấn không?”
“Chà, tôi gọi từ nhà dịch vụ tình nguyện 'Em bé về nhà'. Con trai của ông bị lạc mất và để lại thông tin cho chúng tôi...”
Đại thúc gọi ngay vào số điện thoại trong thông tin liên hệ để lại, Tằng Soái và Lôi Trạch Khoan ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói và nhìn vào ống nghe điện thoại. Một lúc sau, đại thúc che điện thoại, quay đầu lại nói với Tằng Soái: “Mao Khả Tấn để lại số điện thoại của ủy ban thôn họ, trưởng thôn cử người đến nhà họ tìm, cháu đợi một chút."
“Cháu có muốn nói hai câu với thôn trưởng trước hay không?”
Tằng Soái do dự một chút, nhận lấy ống nghe, nói: “Xin chào.”
“Cháu, cháu muốn hỏi một chút, cửa thôn bên ông, có phải là có một cái cầu treo, còn có một khu rừng trúc?”
Đầu điện thoại bên kia, một người đàn ông có khẩu âm rất nặng đáp: “Trước kia có dây cầu treo, nhưng là bảy, tám năm trước đường cái cải tạo nên giờ đã không còn.”
“Rừng trúc lúc trước cũng chặt rồi.”
Hai người lẫn nhau trao đổi tin tức, thanh âm thôn trưởng kích động dị thường, mà giọng điệu Tằng Soái lại có chút kỳ quái, không giống như hưng phấn, càng giống sợ hãi hơn.
“A, đến rồi! Đến đến đến, mau tới đây!”
Lúc này, điện thoại đầu bên kia bỗng nhiên truyền đến thanh âm hưng phấn của thôn trưởng, ông tựa hồ đem ống nghe cầm xa một chút, kêu lên: “Đến nói với cháu nó mấy câu đi!”
Nghe được câu này, tay Tằng Soái đang cầm ống nghe bỗng nhiên cứng đờ.
Nhưng mà lúc này, đối diện ống nghe không có người nói chuyện, hắn có thể nghe được cũng chỉ có tiếng thở hổn hển.
Qua cỡ bảy tám giây, đối diện mới rốt cục truyền đến thanh âm của một người đàn ông xa lạ.
“Tuyết Tùng, Tuyết Tùng?”
Giọng nói của người này có chút khàn khàn, có chút cà lăm, nói: “Là Tuyết Tùng sao?”
“Cha, cha là cha con......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận