Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 375: Hảo Đáng Ghét! !

Cảnh quay đột nhiên thay đổi, chỉ thấy, nhân viên công tác ôm một mô hình con thuyền cũng không có lớn hơn bao nhiêu nếu so với bồn tắm trẻ con, người này cười tủm tỉm đưa nó cho Hứa Trăn, khi hắn còn đang mặc trang phục của Chu Du.
Hình ảnh ngừng lại ở một màn này, một hàng văn tự đánh vào trên màn hình: Đây chiến thuyền thực tế của trận Xích Bích.
“Ha ha ha……”
Con gái út Cao Văn Hinh không thể nhịn được cười khi nhìn thấy hai bức ảnh có độ tương phản cực lớn này.
Vài giây sau, hình ảnh “đóng băng” lại tiếp tục chuyển động, mà lúc này người xem sẽ thấy một diễn viên mặc trang phục Tôn Quyền với vẻ mặt cực kỳ hâm mộ mà nhìn mô hình thuyền chiến trong ngực Hứa Trăn, sau đó lập túc vỗ mông đuổi theo nhân viên công tác, kêu lên: “Cô (2) cũng muốn, Cô cũng muốn một con thuyền chiến!”
(2): Tiếng nhún mình của các vua chư hầu, nghĩa là nói tự khiêm là kẻ đức độ kém.
Lời thuyết minh từ từ nói: Thật đáng tiếc, bởi vì thuyền chiến có hạn, nhân viên công tác cuối cùng vẫn là chưa cho.
Đến đoạn này, trên màn hình lập tức thả ra một bức ảnh chụp chung: Hứa Trăn và Trần Chính Hào – người đóng vai Gia Cát Lượng, mỗi người ôm một con thuyền chiến, thoát nhìn vô cùng vui vẻ, mà Tôn Quyền đứng bên cảnh, bộ dáng lại sinh khí âm u.
Nhìn thấy một màn như vậy, Cao Hàn Sơn đang “đọc sách” ở ban công cũng vô thức nhếch khóe miệng lên.
“Tiểu Kiều và Đại Kiều ở sau màn ảnh “Tam Quốc”.”
Lời thuyết minh nói: “Giang Đông có một đôi tỷ muội quốc sắc thiên hương, gọi là Tiểu Kiều và Đại Kiều, hai tỷ muội lần lược gả cho Tôn Sách và Chu Du.”
“Chung ta mau tới nhìn xem giương mặt thật của Tiểu Kiều và Đại Kiều trong tân bản “Tam Quốc”.”
Giọng nói vừa ngắt, trong màn hình liền xuất hiện một tịnh xá trên núi
Trong phòng, một mỹ nhân cổ trang duyên dáng đang mài bột phấn trên bàn, trong khi một cô nương xinh đẹp khác thì ngồi ngay ngắn trên đệm hương bồ, an an tĩnh tĩnh đánh đàn.
Một màn này tức khắc làm người xem kinh diễm không thôi.
Hai cô gái sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, đáng yêu, hoàn toàn xứng với khung cảnh tao nhã xung quanh, khiến trông họ càng đẹp như tranh vẽ.
“Đặng đăng đèn Đặng Đặng đăng đèn Đặng……” (m thanh đàn)
Tuy nhiên vào chính lúc tưởng chừng như đang rất thơ mộng này, một âm thanh kỳ quái bỗng nhiên vang lên.
Lưu Tễ Nguyệt đang ngồi nghiền bột phấn trước bàn liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Gia đang đánh đàn.
Giai điệu này…là bài Hai Lão Hổ đúng không? ?
“Ha ha ha ha…… Hai Lão Hổ……”
Bà mẹ ngồi trên sô pha tức khắc cười đến ngửa tới ngửa lui.
Trong tình cảnh này, chơi bài Hai Lão Hổ cũng cảm thấy có chút điểm ngụ ý đó!
“Phốc……”
Trên ban công, Cao Hàn Sơn suýt nữa bật cười thành tiếng, thật vất vả mới nghẹn trở về được.
Con gái lớn Cao Văn Tĩnh nhìn thấy lão ba nhà mình đang lén lút ở đó thì kêu lên: “Ba mau qua đây xem với chúng con đi, rất thú vị đó!:
Nghe được lời này, Cao Hàn Sơn lập tức thu hồi ánh mắt, xụ mặt nói: “Có cái gì đẹp, loè thiên hạ thôi.”
Cao Văn Tĩnh bĩu môi, không khuyên nhiều, mà tiếp tục tự mình xem TV.
Ngay sau đó, các cảnh quay hậu trường theo thứ tự từ từ xuất hiện, quần thần Giang Đông đi sạn phân ngựa vào lúc nửa đêm; Lỗ Túc uy dược cho Chu Du, kết quả bị phun đầy mặt; Gò má của Tôn Sách bị một mũi tên dài găm vào, cảnh tưởng thật sự khiến cho người xem dở khóc dở cười.
Cao Hàn Sơn ra vẻ không muốn xem, nhưng khi nghe ba mẹ con cười đến vui vẻ thì cũng nhịn không được mà tò mò nhìn qua.
Ai…Đối với người hâm mộ "Tam quốc", loại chuyện vụn vặt ngoài lệ này thật là không có dinh dưỡng, tuy nhiên lại khiến cho người ta muốn ngừng cùng ngừng không được…
Hảo chán ghét, đây là thuốc phiện tinh thần!
Chính vì một số người luôn thích làm những việc như vậy mà giới trẻ hiện nay càng ngày càng không kiên nhẫn xem danh tác!
Cao Hàn Sơn một bên ghét bỏ tiết mục, một bên tiếp tục dùng dư quang nhìn lén, chỉ cảm thấy ngó đến đôi mắt có điểm đau.
……
“Hậu trường “Tam Quốc” khẩu chiến đàn nho.”
Lời thuyết minh: “Gia Cát Lượng khẩu chiến đàn nho cũng là một cảnh nổi tiếng trong


tam quốc



“Thế nhưng, bạn đã gặp một cuộc khẩu chiến đàn nho như vậy chưa?”
Màn hình lại chuyển cảnh, chỉ thấy, một đám diễn viên vừa quen vừa xa lạ, người người mặc thường phục, tụ lại ở một không gian giống như nhà ăn truyền thống, có vẻ là đang ăn liên hoan.
Đoạn phim này không thể so với các đoạn vừa rồi, hình như nó được quay bằng DV cầm tay hơi kém. Cho nên chất lượng hình ảnh không đủ cao nhưng trông rất chân thực.
“Chậc chậc chậc, đây là muốn làm cái gì..."
Bên ngoài màn hình, người ghi âm thì thào: "Đội Giang Đông của chúng ta vốn là dùng lời thoại để chơi hành tửu lệnh, nhưng kết quả, Gia Cát Lượng bỗng nhiên mò tới.”
“Một trò chơi hành tửu lệnh đang vui vẻ lập tức biến thành “khẩu chiến đàn nho”.”
Người thu hình giống như không có quan hệ với trận khẩu chiến đàn nho này, giọng điệu tỏ vẻ không liên quan đến mình: “Tôi có điểm nghĩ mãi không ra, Trần Chính Hào làm sao dám tiếp?”
“Hắn một người đối mười mấy người! Người ta là một người hai ba câu, hắn một người mấy chục câu!”
“Nếu bỗng nhiên mắc kẹt, vậy phải uống bao nhiêu mới đủ đây?”
“Hư, bắt đầu rồi bắt đầu rồi……”
Rất nhanh, “Khẩu chiến đàn nho” chính thức kéo màn, hình ảnh DV nhắm ngay Trần Chính Hào trong bữa tiệc.
Chỉ thấy y khoanh tay mà đứng, trong miệng đọc lời thoại của Gia Cát Lượng, giọng nói đủ nhanh, phát âm rõ ràng, nhịp điệu nhịp nhàng, vô cùng hào sảng, nghe qua cực kỳ trôi chảy dễ nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận