Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 941: Chuyên hố bạn học cũ

Người dẫn chương trình đưa ra cơ hội đoán vào thời khắc cuối cùng, kỳ thật là muốn vì bầu không khí hiện trường bồi thêm một mồi lửa.
Ngay một phút trước khi "sát thủ mặt lạnh" biểu diễn, đưa ra đủ nhiều gợi ý làm cho tên của hắn vô cùng sống động;
Sau đó, nương theo đoàn dự bị hô to tên hắn, cùng lúc đó "sát thủ mặt lạnh" quay người biểu diễn, trong chớp mắt cả trường quay bùng nổ.
... như vậy, kế hoạch vô cùng hoàn mỹ.
Kết quả lại là nằm mơ sớm quá.
Mọi người nhảy lên gọi tên "Trần Chính Hào", ngay tại lúc đó, Hứa Trăn quay đầu.
Vừa rồi còn như núi kêu biển gào, vậy mà trong nháy mắt đi chệch hướng, biến thành một tràng cười lật tung nóc phòng.
Mấy khách mời dự bị còn lại không cướp được micro thì một mặt sụp đổ, ngã trái ngã phải.
"Ha ha ha ha ha ha tôi không xong, tôi muốn chết! !!"
"Mọi người thật là, mọi người thật là ha ha ha ha ha ha!"
"Thầy Lý hôm nay biểu hiện tốt nhất toàn trường!"
"Không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên làm kinh người!"
"Hô một tiếng Trần Chính Hào, tiền vé hôm nay thật đáng giá ha ha ha ha ha!"
"..."
Nghe tiếng toàn trường cười lớn, vị khách mời lớn tuổi vừa rồi kêu lên "Trần Chính Hào" trong nháy mắt nghẹn đỏ mặt.
Một lát sau, chờ tràng cười hơi lắng lại, Hứa Trăn đi đến chính giữa sân khấu, giơ micro lên, dùng khẩu âm tiếng phổ thông Huy Châu nói: "Tôi không biết sửa xe máy, tôi chỉ có thể lái motor."
"Sửa xe máy là nghề của Tiểu Hứa."
"Ha ha ha ha..." Nghe được câu mở đầu này, không riêng gì khán giả lại lần nữa cười lên, ngay cả người dẫn chương trình vừa định phỏng vấn hắn cũng nhịn không được cười ra tiếng.
Câu thoại mà Hứa Trăn vừa bắt chước là của nhân vật Lôi Trạch Khoan do Trần Chính Hào đóng trong phim "Thất Cô".
Bộ phim điện ảnh này khá nổi tiếng, mặc dù không phải người người đều xem qua, nhưng đại khái là mọi người nhiều ít đều biết một ít.
Lại thêm, bản thân tiếng địa phương cũng mang theo vài phần khôi hài, lập tức đâm trúng huyệt cười của không ít người.
Hứa Trăn nói xong câu đó, cũng hùa theo khán giả mà cười lên.
Hắn quay đầu nhìn về phía khách mời lớn tuổi trên đoàn dự bị, cung kính nói: "Vô cùng vinh hạnh khi thầy Lý biết được anh Hào và tôi là diễn viên chính trong bộ điện ảnh "Thất Cô"."
"Về sau nếu thầy có cần sửa xe gắn máy, cứ việc giao cho tôi!"
Vị khách mời lớn tuổi vì đoán sai tên mà đỏ mặt, nghe nói như thế, ngại ngùng cười một tiếng, ngượng ngùng vẫy vẫy tay với Hứa Trăn, lại một lần nữa ngồi vào chỗ của mình.
Hai ba câu nói, sự kiện xấu mặt vừa rồi cuối cùng cũng êm dịu đi qua.
Người dẫn chương trình đưa tay về phía khán đài bên dưới, nói với Hứa Trăn: "Nào, Tiểu Hứa, cùng mọi người chào hỏi."
Hứa Trăn giơ micro lên, nhìn xuống khán giả đang chen vai sát cánh bên dưới khán đài, cắn nhẹ môi dưới, cười cúi thấp đầu xuống.
"A..."
Một lát sau, hắn hơi hơi hất cằm lên, trên mặt đột nhiên đổi lại một bộ mặt trêu chọc, bất cần đời, giọng điệu lười biếng nói: "Ơ, đều đã hàn huyên suốt một đêm, lúc này còn cần chào hỏi lại sao?"
Vài câu nói này, dùng nghiễm nhiên chính là giọng của "sát thủ mặt lạnh".
"A a a a a ——! !!"
"A a a a muốn chết muốn chết! !"
"Lão sư mặt lạnh a a a a ——! !!"
"..."
Chỉ một thoáng, toàn trường nổi lên tiếng gào thét.
Khán giả lớn tiếng hô hoán tên "lão sư mặt lạnh", hưng phấn đến khó có thể nói nên lời.
Vừa rồi bởi vì đoàn dự bị gọi sai tên mà hò hét vinh danh sai người, rốt cuộc tại một khắc này, tiếng hoan hô một lần nữa quay lại càn quét cả đại sảnh quay hình.
Nhìn thấy một màn này, người dẫn chương trình đứng một bên không khỏi có chút líu lưỡi.
Rõ ràng "sát thủ mặt lạnh" chỉ là nhân vật ảo che giấu phía sau, rõ ràng tên này để tạo ra thân thiết, nhưng "hắn" lại bằng vào thực lực cao siêu, tính cách khinh cuồng mà không càn rỡ, được người yêu thích đến nỗi cố tình cho xếp hạng chót để lộ mặt, chân thật được rất nhiều người yêu thích.
Thậm chí, có rất nhiều khán giả vốn dĩ cũng không thích Hứa Trăn, lúc này ngược lại là bởi vì "lão sư mặt lạnh" mà yêu ai yêu cả đường đi.
Xoay chuyển kiểu này cũng thật vi diệu.
"Kỳ thật trước khi Hứa Trăn lên đài, khả năng rất nhiều người đều cảm giác sát thủ mặt lạnh hẳn là một diễn viên gạo cội."
Người dẫn chương trình cười nói: "Kết quả không nghĩ đến thế mà trẻ tuổi như vậy."
"Có phải mọi người cảm thấy rất bất ngờ đúng không?"
Bên dưới khán đài, khán giả mồm năm miệng mười hô: "Đúng!"
"Ngoài ý muốn!"
Người dẫn chương trình nói: "Kỳ thật tôi và mọi người cũng có cùng cảm nhận giống nhau."
"Hôm qua tôi vừa tới trường quay, lão sư mặt lạnh đang ở trong phòng thu âm tập luyện tiết mục, lúc ấy tôi ở xa xa nghe, đã có cảm giác, ồ, này là cao thủ, chắc chắn là một diễn viên tiền bối rất có kinh nghiệm."
"Kết quả đi vào vừa nhìn, phát hiện là Tiểu Hứa, ha ha."
Nói rồi, ông quay đầu nhìn về đoàn dự bị, nói: "Hơn nữa không riêng gì chúng tôi không nghe ra được, ngay cả người quen của Hứa Trăn cũng không nghe ra được."
"Cao Bác liên tục đoán sai hai vòng, Thẩm Đường một lần cũng không dám đoán."
Người dẫn chương trình xụ mặt, ra vẻ nghiêm nghị nói: "Hai vị nói xem, đặc biệt là Thẩm Đường, bốn năm học chung, ngay cả giọng nói của cậu ấy, cậu cũng không quen thuộc như vậy sao?"
"Ha ha ha ha..." Nghe nói như thế, bên trong lập tức vang lên một trận cười trầm thấp.
Mà đám người trên ghế dự bị liếc nhìn nhau, rồi bất giác quay đầu nhìn về cùng một hướng.
Trong mấy người ở đây, Cao Bác từ ngoài trường quay đã bị lọt hố; Thẩm Đường vẫn luôn tự cho mình là vãn bối; nữ khách mời duy nhất thà đoán Từ Hạo Vũ không chịu đoán Hứa Trăn, vị khách lớn tuổi nhất thì gọi sai tên...
Không muốn nói toàn quân bị diệt, cũng cơ bản là quân lính tan rã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận