Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 242: Tổ Kịch Thực Chiến

Tiêu Dạng ngu ngơ nửa ngày, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lưu Vũ Trừng đang bình tĩnh ăn sủi cảo.
Đại ca, cái lớp này của cậu, bù đắp được nửa cái Trung Hí đi? ?
"Chớ đứng nha, ngồi đi, ngồi đi, " Lưu Vũ Trừng thần thái tự nhiên mà phất phất tay với đám học sinh nhà mình, nói, "Uống miếng nước, mau ăn, lát nữa sủi cảo sẽ nguội mất."
Nói xong, hắn vung tay chỉ về Tiêu Dạng, nói: "Giới thiệu cho các em một chút, Tiêu Dạng, tác giả « Lão Nam Hài »."
"Hắn không phải học sinh Trung Hí, các em gọi sư huynh không thích hợp, gọi Tiêu đạo đi."
Đám người Hứa Trăn nghe vậy, nhao nhao chào hắn: "Tiêu đạo!"
Tiêu Dạng nghe này đám người cung cung kính kính gọi chính mình "Tiêu đạo", cảm giác quả thực muốn lên trời.
Hắn vội vàng cười híp mắt phân phát kịch bản trong ngực cho ba người, nói: "Nghe chủ nhiệm của các cậu nói định dùng kịch bản của tôi, mấy ngày này tôi đã tranh thủ chia cảnh của kịch bản rồi.”
"Các cậu xem trước một chút, mới vừa xong, khả năng còn có rất nhiều chỗ phải sửa lại.”
Lưu Vũ Trừng ở bên cạnh: Ha ha....
Mấy người ở trong quán sủi cảo vừa ăn vừa thảo luận, đại khái quyết định kế hoạch quay chụp tiếp theo.
Kinh phí chế tác chỉ có mười vạn, hết thảy đều phải giản lược.
Lưu Vũ Trừng là nhà sản xuất, Tiêu Dạng là tổng đạo diễn, nhân viên công tác khác đều là học sinh lớp hai năm nhất hệ chính quy của Trung Hí (Diễn).
Về phần diễn viên, do Hứa Trăn diễn "Lão Vương" yêu thích Michael • Jackson, Thẩm Đường diễn"Lão Tiêu" thích gảy đàn ghitar, A Y Mộ vai diễn hoa khôi trường.
Vì để tận dụng hết cơ hội thể nghiệm toàn bộ quá trình chế tác điện ảnh, Hứa Trăn cũng tham dự vào các giai đoạn chuẩn bị như dựng cảnh, thuê thiết bị trước.
Hai tuần lễ sau, giai đoạn chuẩn bị trước cơ bản kết thúc.
Cuối tuần đầu tiên sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, quay chụp bộ phim vi điện ảnh « Lão Nam Hài » chính thức khởi động.
Cuối tháng 9, thủ đô đầu thu vẫn khô nóng khó chịu như cũ.
Tại quảng trường phía đông trước nhà ga thủ đô, ba thanh niên che kín kẽ ngồi bên ụ đá dưới chân cầu vượt, trên đầu gối mỗi người đều có một cuốn sổ ghi chép, làm bộ đang vẽ cây vẽ cỏ.
Ba người này chính là Hứa Trăn, Thẩm Đường và chủ nhiệm lớp hắn Lưu Vũ Trừng.
Hôm nay bọn họ đến bên này, là đến luyện tập quan sát nhân vật.
Trong kịch bản Lão Nam Hài có hơn phân nửa nội dung đều xảy ra ở giai đoạn hai nhân vật chính ở tuổi trung niên, Lưu Vũ Trừng sợ họ diễn không tốt, bởi vậy cố ý mang họ đến đây “nạp điện”.
Từ cuối tuần trước, đoàn phim diện ảnh “Lão Nam Hài” xem như chính thức khai máy.
Bởi vì toàn phim chỉ dài hơn 40 phút, vì thế, mỗi cuối tuần bọn họ chỉ quay hai ngày, mỗi lần quay một cảnh vài phút, dự tính hoàn thành trong vòng hai tháng.
Lưu Vũ Trừng sợ mình không quan tâm được hết, còn cố ý kéo một giáo viên dạy biểu diễn trẻ vào tổ.
Kết quả là, trong đoàn phim liền xuất hiện một hiện tượng khá là khác thường: Bình thường diễn viên bị NG, đều là bởi vì biểu diễn có chỗ nào không đúng chỗ, sau đó đạo diễn sẽ đến giảng giải hiệu quả mình muốn như nào với hắn.
Nhưng tổ kịch « Lão Nam Hài » không giống vậy.
Diễn viên nhóm bị kêu dừng, thường thường sẽ có một hai giáo viên vây đến, thay nhau cho hắn (nàng) giảng giải nguyên lý biểu diễn cơ bản hoặc là kỹ năng đọc lời thoại cơ bản.
Hứa Trăn rất muốn nói, tôi chưa bao giờ thấy tổ kịch hiệu suất thấp như này bao giờ.
Có điều như vậy quay chụp ngược lại cũng có chút chỗ tốt.
Thường nói, "Sách đến lúc dùng mới thấy ít", mà nhóm diễn viên của tổ kịch « Lão Nam Hài » chính là khi dùng diễn kỹ, hai cuốn “sách” to lớn liền đứng ở bên cạnh tùy thời chờ lệnh.
Lòng ham học hỏi của nhóm học sinh này khẳng định mạnh hơn rất nhiều so với học sinh khóa trên, bộ điện ảnh này quay chụp cũng là xác thực làm mục địch "Dạy học thực chiến".
"Hứa Trăn, em nhìn người cao cao ở dưới tàng cây bên kia, " Lưu Vũ Trừng dùng cằm ra hiệu về hướng ba giờ phía trước, nói, "Trạng thái của người đó rất giống với 'Thợ cắt tóc' trong kịch bản."
"Em quan sát kỹ một chút, sau ba phút bắt chước thử xem."
Hứa Trăn ngưng thần nhìn về phía bên kia, phát hiện người Lưu Vũ Trừng nói chính là một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi.
So với những mấy ông chú cõng túi "Phân u-rê" mà nói, này người quần áo coi như tươm tất, tối thiểu trên chỉnh thể là sạch sẽ.
Nhưng là, người này cho dù là thân thể còn thần thái, đều hiện ra loại trạng thái mệt mỏi cực độ, khom người, cúi đầu, lông mày hơi nhíu, ánh mắt đục ngầu chết lặng.
Hứa Trăn nhìn một lúc lâu, mới đứng dậy điều chỉnh trạng thái, chỉnh dáng người và thần thái thành bộ dáng của ông chú kia.
Lưu Vũ Trừng sờ lên cằm, nhìn Hứa Trăn bắt chước, nói: "Đại khái cũng không tệ lắm, tương tự, nhưng thần thái thiếu chút chút."
Hắn nghĩ nghĩ, dẫn dắt hỏi: "Em biết trạng thái mỏi mệt này của ông ấy là bởi vì cái gì không?"
Hứa Trăn đáp: "Bởi vì mỗi ngày bề bộn nhiều việc, nghỉ ngơi không đủ, thân thể mệt nhọc tích lũy?"
Lưu Vũ Trừng lại nói: "Vì sao ông ấy mỗi ngày bề bộn nhiều việc, lại không nghỉ ngơi?"
Hứa Trăn nghĩ nghĩ, chần chờ nói: "Bởi vì thiếu tiền?"
"Ha ha ha..." Lưu Vũ Trừng cười nói, "Thiếu tiền cũng thật sự là rất thiếu tiền, quẫn bách của người trung niên có 80% đều đến từ áp lực thiếu tiền."
"Lớn tuổi, trên có già dưới có trẻ, sợ mất việc, sợ thu nhập hạ xuống, sợ bị bệnh, sợ người nhà có việc, sợ không trả hết tiền nhà… Áp lực hữu hình, vô hình treo trên lưng quá nhiều, mỗi ngày đều ở biên giới của sụp đổ."
"Hơn nữa nhất mấu chốt chính là, tương lai đường một chút liền có thể nhìn thấy đầu, chỉ có đường xuống dốc có thể đi, ngay cả cơ hội nằm mộng cũng đều không có."
"Cuộc sống không có chờ mong, không còn muốn sống."
Bạn cần đăng nhập để bình luận