Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 445: Lãnh Đạo Tìm Tới Cửa

Mắt thấy hắn chậm rãi đi về phía mình, bước chân phờ phạc, hình dung tiều tụy, Trâu Khánh Xuân vội vàng đi tới đón hắn, không những không cho hắn xách đồ mà còn chủ động đưa tay ra đỡ.
“Cậu như vậy còn ra đây làm gì?” Trâu Khánh Xuân nói với giọng điệu quan tâm, “Bên ngoài gió rất lạnh!”
Thứ gã quan tâm không phải là thân thể của Hứa Trăn mà chủ yếu là vì sợ hắn không may bị ngã thì thời gian nghỉ phép sẽ càng lâu hơn.
Hứa Trăn hơi hơi mỉm cười, cũng không nói thêm gì, chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua chiếc xe ở bên ngoài, nói: “Trâu ca, bên ngoài cửa chùa cầm đỗ xe, ngài còn muốn lái nó đi chỗ khác hay không?”
Trâu Khánh Xuân chẳng hề để ý mà bĩu môi, nói: “Không có việc gì, tôi một lát liền đi.”
“Nếu thật xui xẻo như vậy thì cứ để bọn họ phạt.”
……
Hứa Trăn mang theo Trâu Khánh Xuân trở lại hậu viện, nhưng không có dẫn gã đến phòng trà của Trần Chính Hào cùng Tống Úc, mà là đến phòng cách vách.
Lúc vào thiện phòng, Hứa Trăn cũng lười pha trà cho gã, trực tiếp dựa thân thế vô lực vào tường, nhẹ giọng nói: “Chiêu đãi không chu toàn, thứ lỗi.”
“Không có việc gì không có việc gì,” Trâu Khánh Xuân thập phần rộng lượng mà xua xua tay, nói, “Cậu cứ nghỉ ngơi, tôi cũng không cần cậu phải chiêu đãi.”
Phòng trà cách vách, Tống Úc nghe được giọng nói của Trâu Khánh Xuân thì hơi hơi nhướng mày, buông cháo chén, rón ra rón rén mà bò tới chỗ vách ngăn bằng gỗ mỏng, cố gắng nghe xem bọn họ đang nói gì.
Mà Trần Chính Hào nhìn thấy cái đức hạnh bát quái này của hắn, nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, bất động thanh sắc mà ngồi ngay ngắn tại chỗ tiếp tục uống cháo.
Bên kia, Trâu Khánh Xuân đơn giản hàn huyên một phen với Hứa Trăn, sau đó rất nhanh liền đưa đề tài chuyển vào quỹ đạo.
““Lang Gia Bảng” vẫn chưa khởi động máy, tôi biết trong lòng cậu chắc chắn có oán khí, cái này Trâu ca có thể hiểu…”
Trâu Khánh Xuân thở dài, nói: “Nhưng là công ty cũng có chỗ khó xử của mình.”
“Cậu cũng biết, báo cáo tài chính của Đông Nhạc năm ngoái rất tệ, nó đã giảm gần 20% so với cùng kỳ năm ngoái. Chúng ta không đạt được mục tiêu đề ra và mọi người ở cấp quản lý đều bị trừ tiền thưởng hiệu suất."
"Vốn dĩ tôi định đưa ra thị trường góp vốn, nhưng trong hoàn cảnh này, mỗi bước đi đều giống như đi trên tảng băng mỏng..."
Hứa Trăn Tĩnh Tĩnh mà nghe gã luyên thuyên một hồi, đợi đến khi Trâu Khánh Xuân câm mồm, mới nói: “Cho nên, công ty cảm thấy để cho tôi diễn


Lang Gia bảng


sẽ phí tiền của, là ý này đúng không?”
Trâu Khánh Xuân nghe đến nghẹn, cười mỉa nói: “Cái này, sao có thể, lấy thực lực và danh tiếng bây giờ của tiểu Hứa, phí tiền dĩ nhiên không có khả năng…”
Đối mặt với một tên tiểu tử không rành sự đời như Hứa Trăn lại khiến gã rối rắm hơn nửa ngày, rốt cuộc vẫn là quyết định đem nói thẳng mọi chuyện, “Ca nói thật với cậu.”
“Hoàng Chí Tín đã liên hệ với đài truyền hình để gây sức ép với công ty, nếu để hắn đóng chíng trong “Lang Gia Bảng”, bên phía Đằng Tấn sẽ sẵn sàng trả 300 vạn cho một tập để mua bản quyền công chiếu."
Trâu Khánh Xuân nói đến căng da đầu: “50 tập, đó chính là 150 triệu. Sau khi trừ tất cả các phí, ộ phim này có thể kiếm được 5000 vạn cho lần phát sóng đầu tiên.”
Gã thở dài, khó xử nói: “Ca biết bộ phim này là chuẩn bị cho cậu, Trâu ca cũng rất khó chịu, nhưng là……”
Trâu Khánh Xuân ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Trăn, cơ hồ hốc mắt có chút đỏ, nói: “Nghe ca nói, có rất nhiều kịch bản tốt, chúng ta cũng không cần thiết thắt cổ chết trên một thân cây.”
Nghe gã nói như vậy, Tống Úc kề sát tai ở bên phía tấm ván gỗ mỏng kia, cũng lắp bắp kinh hãi.
Mẹ ơi, một tập 300 vạn?
Diễn viên tuyến đầu lại đáng giá như vậy? !
Trần Chính Hào vẫn thờ ơ uống cháo, trong mắt mang theo tia trào phúng.
Mà lúc này, người bình tĩnh nhất chính là đương sự Hứa Trăn.
Hắn xem Trâu Khánh Xuân “Biểu diễn” xong, thoáng điều chỉnh lại dáng ngồi, trong lòng không khỏi cảm khái.
—— không hổ là lãnh đạo của công ty điện ảnh, khả năng diễn xuất cũng có mấy phần bản lĩnh!
So ra còn mạnh hơn Từ Hào Vũ!
Nghĩ như vậy, khóe miệng Hứa Trăn hơi hơi nhếch lên, nói: “Nói như thế tới, ở trong mắt Trâu ca, tôi khẳng định không đáng giá 5000 vạn?”
Trâu Khánh Xuân sắc mặt cứng đờ.
“Ha hả, lời này của tiểu Hứa…”
Sau một lúc lâu, gã miễn cưỡng cười nói: “Nhân tài sao có thể đo bằng tiền bạc?”
“Hiện tại nghệ sĩ trong công ty cũng không ít, nhưng tôi vẫn xem trọng cậu nhất.”
Hứa Trăn cười khẽ lắc lắc đầu, nói: “Ngài đừng nói như vậy, tôi không dám nhận.”
Trâu Khánh Xuân thập phần khẳng định nói: “Có cái gì không dám nhận? Cậu chính là “Anh cả trong Đông Nhạc”. Trong tương lại, Đông Nhạc nhất định sẽ chi toàn bộ lực để phủng cậu!”
Trâu Khánh Xuân nói tiếp: “Cậu hẳn cũng hiểu, trên người Tống Úc thiếu khuyết tiềm chất có thể hỏa, cho dù đổ thêm nhiều tài nguyên cũng vô dụng, người này cả đời cứ như vậy.”
“Nhiều đến lúc có tuổi sẽ được thế hệ sau gọi một câu “Diễn viên gạo cội”, không có tiền đồ.”
Hứa Trăn: “……”
Tống Úc ở phía bên kia tấm ván gỗ: “…”
Nghe được lời này của Trâu Khánh Xuân, khóe miệng Hứa Trăn liền co rút, trạng thái giả vờ bị bệnh cũng suýt nữa sụp đổ.
Hắn trầm mặc sau một lúc lâu, mới nỗ lực nói bù: “Nếu là đời này có thể giống Tống sư huynh, làm diễn viên gạo cội, tôi cũng liền cảm thấy mỹ mãn.”
“Mặt khác không có yêu cầu gì.”
Trâu Khánh Xuân bĩu môi, nói: “Ca biết, cậu cho tới nay vẫn nỗ lực đi theo trường phái thực lực, điều này cũng không có vấn đề gì cả, công ty sẽ tiếp tục để cậu duy trì!”
“Tôi vốn không muốn nói sớm như vậy cho cậu, vì sợ cậu sẽ nóng nảy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận