Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 139: Ta Chỉ Cần Hình Ảnh

Lúc này, tại phòng khách của căn biệt thự, Hoàng Hạc chưa hết tức giận vì con trai đám bạn đến nhà uống rượu.
Bà ngồi ở trên ghế sô pha, nhấc chân lên và nói, “Bọn họ đến đây có chuyện gì sao?”
Chu Nhất Trác ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ, trong tay xách lên một túi giấy, ngượng ngùng cười nói: “Ha ha, album của con sắp ra mắt, cho nên định gọi bọn tới thưởng thức và cho nhận xét.”
Hoàng Hạc chỉ vào dàn âm thanh trong phòng khách, vô cùng thích thú nói: "Bọn họ đi rồi, mẹ sẽ giúp con thưởng thức và nhận xét."
Chu Nhất Trác đột nhiên cảm thấy trên trán có chút mồ hôi.
Mặc dù hắn rất tự tin vào album của mình, nhưng…5 trong số 12 bài đều là rap, còn lại về cơ bản toàn là quỷ khóc sói gào, lão nương mình nghe xong mà thích thì mới là lạ!
Hắn do dự mà đem tay vói vào trong túi, nghĩ một hồi, vẫn quyết định lấy ra đĩa MV “Nỗi Buồn Ly Biệt”, nói: “Đây là MV ca khúc chủ đề, mẹ trước cứ xem cái này đã.”
Chỉ có cái này là ổn thỏa nhất!
Nói xong, Chu Nhất Trác đặt đĩa vào đầu thu trong phòng khách, đồng thời bật máy chiếu ở nhà lên.
Hoàng Hạc nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của con trai thì không khỏi mỉm cười, rồi ngồi thẳng lưng dậy.
Ngay sau đó, cảnh mở đầu của MV xuất hiện trên màn hình, cảnh núi non xanh biếc, nước sông chảy xiết, khúc dạo đầu du dương của điệu cổ trang cũng vang lên.
“Chà, khúc nhạc dạo đầu này không tồi đâu.” Hoàng hạc nói.
Chu Nhất Trác miễn cưỡng giật giật khóe miệng nói: "Khúc nhạc dạo đầu là do biên khúc làm, không phải con viết.”
Ngay lập tức, màn hình đi vào cảnh chi tiết, Á Y Mộ, người đóng vai nữ chính, xuất hiện. Những bức tường trắng và ngói xanh, một cây hoa đào và Á Y Mộ đang gãy đàn cổ nhàn nhã dưới gốc cây.
“Ừm, dựng cảnh không tồi, đạo diễn cũng rất lợi hại.” Hoàng Hạc thuận miệng nói lời bình.
Chu Nhất Trác đáp: “Vâng, đạo diễn là lão Tô, bạn học của con, người ta hiện tại cũng là đại đạo diễn.”
Cùng với tiến độ của MV, Hoàng Hạc nhận xét khắp nơi, nói rằng giai điệu hay, kịch bản phân cảnh ở mức bậc thầy và người đệm hát ở trình độ cao.
Mắt thấy nửa phút trôi qua, Chu Nhất Trác nhận được rất nhiều lời khen ngợi, nhưng không có cái nào hướng về hắn.
Đúng là tâm tình phức tạp.
Thẳng đến giây thứ 30, một người mặc cổ phục đen tuyền bỗng nhiên xuất hiện trong ống kính. Hắn bước vào trong một đình viện lộn xộn, nhìn chiếc huyền cầm bị chặt đứt dưới gốc cây đào, thân hình liền điên cuồng tìm kiếm khắp nơi trong đình viện.
Hứa Trăn ra sân.
Chu Nhất Trác lúc này đã quen với việc mẹ mình khen ngợi người khác, vì vậy hắn đơn giản chủ động giới thiệu: "Ồ, đây là nam chính MV của con, một vị tân binh mới nổi, nghe nói diễn cảnh đánh võ siêu lợi hại…”
Lúc hắn đang nói, thì khuôn mặt chính diện của Hứa Trăn đã được phóng to trên màn hình.
Hắn tìm thấy một lá thư từ căn phòng ngủ lộn xộn, cả thân thể cúi xuống, mày hơi cau lại, gắt gao nắm chặt lá thư trong tay.
Đôi mặt tràn đầy thống khổ giống như nội tâm đang bị dao cứa lấy.
Lúc này, Hoàng Hạc ngồi trên sô pha bỗng nhiên chỉ vào MV, bà chăm chú nhìn vào màn hình, nói: “đây là người nào?”
“Người này gọi là Hứa Chân, một diễn viên từng hợp tác với lão Tô…”
Nghe được câu trả lời của con trai, Hoàng Hạc gật đầu, thay đổi dáng ngồi thoải mái hơn. Hình ảnh kế tiếp chính là nam chính do Hứa Trăn đóng đã chủ động xin ra trận, làm môn hạ của vương phủ, trở thành thích khách trong tay Vương gia.
Khi câu chuyện tiếp tục tiến triển, có kiếm, ánh sáng, bóng tối, quyền cước tung hoành, kỹ xảo đánh nhau vừa khí thế vừa tinh tế, thực sự rất đẹp mắt.
Khoảng 2 phút sau, câu chuyện bị cắt ra khỏi MV, lúc này Chu Nhất Trác tự mình đứng dưới gốc cây hoa đào tạo tư thế biểu diễn thâm tình.
Bên ngoài màn hình, Chu Nhất Trác không nhịn được ngồi thẳng.
Hắn đã bỏ rất nhiều tiền để làm bộ trang điểm và kiểu tóc này, diện mạo quá đỉnh!
Cảm giác rất soái đúng không!
Hắn vừa định tự giễu nhạo báng chính mình, lúc này đây, lão phu nhân đã lâu không nói chuyện đột nhiên mở miệng.
“Sao tự dưng con lại nhảy vào MV vậy?”
Hoàng Hạc mày nhíu lại, nói: “Mọi người nghe con hát chứ có xem con biểu diễn đâu.
“Con vừa xuất hiện, tiếu tấu MV liền bị con quấy rầy!”
Chu Nhất Trác: “…”
Lão nương!
Ngài là mẹ ruột của con sao!
Chu Nhất Trác dùng vẻ mặt thất lạc tiếp tục coi MV, MV này vốn là điều tự hào nhất của hắn, nhưng tới giây phút này thì bỗng dưng trở nên đần độn vô vị.
Sau 4 phút, toàn bộ MV đã phát xong.
Hoàng Hạc lập tức cầm lấy bộ điều khiển từ xa, một lần nữa xem lại MV, trọng tâm chính là cảnh đánh võ vừa rồi.
Một lát sau, bà hỏi: “Đĩa CD này, cho ta được không?”
Chu Nhất Trác ngập ngừng, đáp: “Mẹ tính mang đi đâu?”
Hoàng Hạc trả lời: “Đem đến đơn vị của mẹ.”
Nghe vậy, Chu Nhất Trác lập tức lắc đầu nói: "Như vậy không được, album của con còn chưa phát hành."
Hoàng Hạc: "Mẹ không cần bài hát của con, mẹ chỉ cần hình ảnh của MV này, cứ xóa âm thanh là được.”
Chu Nhất Trác: “…”
Một lần nữa lại chịu đã kịch gấp vạn lần của lão nương nhà mình!
“Mẹ muốn làm gì nha…” Chu Nhất Trác khóc không ra nước mắt, “Nếu nó hữu ích, vậy có thể đến công ty ký thêm một hiệp ước bảo mặt.”
Hoàng Hạc đáp: “Hữu dụng, đơn vị của chúng ta gần đây đang chuẩn bị cho một chương trình võ thuật, cũng cần thêm mấy minh tinh.
“Bọn họ đã giới thiệu vài người cho ta, tuy có danh khí lớn nhưng về kỹ năng đánh võ lần hình tượng, ta đều cảm giác không bằng đứa trẻ kia.
“Cho mẹ đoạn MV này, mẹ mang cho các đồng nghiệp xem, sau đó hỏi thêm ý kiến cho bọn họ.”
Chu Nhất Trác nghe vậy thì ngẩn ngơ.
Đơn vị của lão nương nhà mình?
Uy…Đó không phải là CCTV à?
Hâm mộ! Ghen ghét!
Bổn thiếu gia cũng chưa lên sân khấu của CCTV đây này
Bạn cần đăng nhập để bình luận