Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 771: Không Có "Hoàng Vũ Huyên"

Chu Nhiên suy nghĩ một hồi, thử dùng phương pháp “chọc vào nổi đau để phân tích” mà Hứa Trăn vừa dạy y để cộng tình với nhân vật nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, không thể nào tìm được cảm giác lòng đau như cắt như vừa nãy.
Tại sao Lý Tử Duy lại khóc?
Là do bị chơi đùa nên tức giận ư? Hay là khóc do cảm thấy bản thân quá ngu ngốc khi tin vào chuyện hoang đường như “xuyên không” ?
Chậc... Vấn đề này khó quá đi.
Lúc nãy được người giỏi cầm tay chỉ việc thì cảm thấy bản thân rất hăng hái, cái gì cũng hiểu nhưng tới lúc không có ai hướng dẫn thì lại không hiểu gì cả.
Chu Nhiên đau khổ nắm đầu tóc xoăn của mình, tâm trạng như đưa đám.
Lúc này, tất cả diễn viên trong sân đã vào vị trí. Tiếng đánh bản vừa vang lên, cảnh quay lập tức chính thức bắt đầu.
Cảnh quay đầu tiên là một cảnh kỷ niệm.
Trong phòng học nhạc trống rỗng chỉ có Hà Giai Yến và Hứa Trăn.
Hà Giai Yến vẫn mặc bộ đồng phục học sinh cấp hai như vừa nãy, ngay cả kiểu tóc và cách trang điểm cũng không có gì khác.
Nhưng lúc này, cô ấy đang đóng vai vị khách xuyên không kia. Trang phục giống nhau nhưng lối diễn xuất lại khác hoàn toàn khi diễn vai thiếu nữ bị bệnh trầm cảm “Trần Vận Như”: Dáng người cô cao gầy, đi lại như gió, cả người toát lên vẻ rực rỡ, phóng khoáng.
Hà Giai Yến bước tới trước đàn piano, ngồi xuống, hứng thú mở nắp đàn.
Hứa Trăn đứng cạnh thấy vậy thì thả cây chổi trong tay xuống, bước tới ngồi cạnh cô ấy, hỏi: “Cậu biết chơi piano à?”
Hà Giai Yến chột dạ, ngượng ngùng cười: “Tớ biết chút ít, chỉ biết chút thôi.”
Cô ấy nói xong lập tức đặt tay lên phím đàn.
Hứa Trăn lộ vẻ ngạc nhiên, ngồi chờ cô ấy đánh đàn. Không ngờ, cái hắn chờ được lại không phải một màn trình diễn piano điêu luyện mà là cảnh đánh bằng hai ngón trỏ.
“Đương đương đương...”
Chiếc đàn piano ba góc phát ra âm thanh hoạt bát khiến Hứa Trăn bật cười thành tiếng.
Hà Giai Yến lại không cảm thấy xấu hổ, còn cười tươi với hắn, tiếp tục vui vẻ dùng một ngón tay nhấn từng phím đàn.
Hứa Trăn nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô ấy chơi đàn. Cứ nhìn mãi như thế.
Tia nắng hoàng hôn xuyên qua cửa kính chiếu rọi trên chiếc đàn, gương mặt tràn đầy thanh xuân giao nhau với phím đàn đen trắng tạo nên một cảnh tượng yên tĩnh mà ấm áp lạ thường.
Một lát sau, đạo diễn đổi máy theo dõi từ chỗ máy quay thứ nhất đến máy quay thứ hai đang quay trực diện Hứa Trăn rồi ra dấu với trợ lý đạo diễn bên cạnh.
“Đương đương đương...”
Tiếng đàn piano vẫn vang vọng mãi, nhưng người đánh đàn lại trở thành Hứa Trăn.
Cùng lúc đó, Hà Giai Yến ngồi trên ghế đàn cúi đầu, lặng lẽ bước ra khỏi phạm vi máy quay.
Mấy giây sau, sau khi máy theo dõi được đổi trở về chỗ máy quay thứ nhất, Hứa Trăn vẫn duy trì vẻ mặt như lúc nãy, mỉm cười nhìn người bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ rung động khó giấu.
Nhưng lúc này, bên cạnh hắn hoàn toàn không có một bóng người.
Chu Nhiên đứng cạnh sân nhìn cảnh này, trong lòng không khỏi chấn động.
Y đã hiểu vì sao cảnh quay kỷ niệm này lại được gọi là biểu diễn không đạo cụ.
Khi hai người kết hợp bằng hình thức này lại không khỏi tạo nên hiệu ứng vô cùng đau lòng.
Rung động không người.
Hôm nay Chu Nhiên mới lần đầu tiên nhìn thấy kịch bản


Muốn gặp em


, kỳ thật y cũng không biết giữa nam nữ chính của bộ phim này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.
Nhưng y vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra, nam chủ rốt cuộc đã thích cô gái này đến mức như thế nào.
Hứa Trăn một mình ngồi trên ghế cầm, ngây ngốc nhìn sang bên cạnh, loại cảm giác lo lắng trống rỗng này làm cho người ta cảm thấy khó chịu lạ thường.
“Lộp độp, lộp độp...”
Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân vang lên, nam thứ Thi Vũ Kiệt từ cửa sau đi vào phòng học âm nhạc.
“Sao cậu lại trốn ở chỗ này?”
Thi Vũ Kiệt nhìn Hứa Trăn ngồi trước cây đàn dương cầm, nhíu mày nói: “Cậu và Trần Vận Như rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu định chiến tranh lạnh với cô ấy đến khi nào?”
Hứa Trăn nghe được lời này, vẻ mặt rung động vừa rồi ở trên mặt dần dần rút xuống.
Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn Thi Vũ Kiệt ở trước mặt, thấp giọng nói: “Tôi không có chiến tranh lạnh với cô ấy. Tôi chỉ là... Tôi không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào.”
Thi Vũ Kiệt hỏi: “Ý cậu là sao?”
Hứa Trăn rũ con ngươi xuống, vẻ mặt nhìn qua có chút cô đơn, lại có chút mờ mịt, lẩm bẩm nói: “Trần Vận Như đêm qua đã ngả bài với tôi rồi.”
“Cô ấy nói, không có cái gì mà 'xuyên không thời gian', không có 'Hoàng Vũ Huyên', tất cả những chuyện này, đều là do cô ấy tự mình biên soạn ra…”
Nghe nói như vậy, Thi Vũ Kiệt ở một bên chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nói: “Chứ còn gì nữa?”
“Không phải cậu thật sự tin tưởng những lời quỷ quái mà cô ấy nói đó chứ?”
Vẻ mặt Hứa Trăn cứng đờ, một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên cười khổ nói: “Đúng vậy, làm sao có thể chứ.”
“Làm sao có thể thật sự có cái gì mà xuyên không thời gian.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận