Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 623: Viện Binh Đâu? ?

Xa Tái Hoa đâu thèm quan tâm hắn vui hay không, mà trực tiếp thô bạo tròng vào tay hắn, nói: “Nói nhảm cái gì, mang!”
Nói xong, biểu tình trong mắt dần dần ảm đạm, động tác trên tay cũng ôn nhu hơn: “Ngươi nương không yên lòng nhất chính là con.”
“Trên chiến trường, con nhất định phải nghe lời cha và các ca ca, ngàn vạn không được tùy hứng.”
“Mang theo vòng tay của nương, coi như nương phù hộ con.”
Dương Thất Lang nghe mẫu thân nói như vậy, tuy rằng cực không tình nguyện, nhưng vẫn là ủy ủy khuất khuất mà mang vòng tay.
Hắn rõ ràng chịu không nổi thái độ ôn nhu của mẫu thân nhà mình, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Nương, ta là đi chiến trường, không phải đi chịu chết, người đừng có làm vẻ mặt đau lòng như vậy.”
Xa Tái Hoa nghe hắn nói như vậy thì nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nhi tử, đẩy hắn về phía trước: “Đi thôi.”
“Đừng làm cho nương lo lắng.”
Thất Lang nhếch miệng cười, lấy mũ giáp trên giá đỡ, bước chân nhẹ nhàng mà chạy xuống lầu.
Xa Tái Hoa đứng ở bên cửa sổ, nhìn bóng dáng ấu tử vui vẻ chạy xa, khóe miệng nhếch lên, nhưng trong mắt không khỏi lộ ra ưu sắc.
Sau một lúc lâu, bà nắm chặt áo khoác trên thân, xoay người trở về phòng, quỳ gối trước bàn thờ Phật.
“Xin Phật Tổ phù hộ phu quân cùng bảy đứa con trai có thể bình an trở về,” bà quỳ gối trên đệm hương bồ, chắp tay trước ngực, thần sắc nghiêm túc, “Ta Xa Tái Hoa, nguyện giảm thọ hai mươi năm.”
“……”
Đến đây, nhiệm vụ làm đầu mối trong giai đoạn đầu phim của Dương Thất Lang đã chính thức hạ màn.
Sau khi đại quân xuất chinh, nội dung chủ yếu lấy việc Dương Kế Nghiệp cùng Dương Đại Lang bàn luận mưu kế đánh Liêu làm góc nhìn chính.
Quân do Dương Kế Nghiệp suất lĩnh, thế như chẻ tre, một đường chiếm được nhiều trấn quan trọng, cảnh tưởng kim qua thiết mã, huyết chiến sa trường khiến khán giả hô to đã ghiền.
Suy cho cùng, "Dương Gia Tướng" là một bộ phim điện ảnh có quy mô lớn với kinh phí đầu tư hơn trăm triệu, xét về cảnh quay thì quả thực là chân thực và có khuynh hướng cảm xúc hơn so với những bộ phim truyền hình quy mô lớn như "Tam Quốc".
Tam Quốc được đầu tư hơn trăm triệu cho 122 tập, còn “Dương Gia Tướng” thì chỉ có thời lượng hơn nửa tiếng đồng hồ.
Xem đến đây, không còn xuất hiện những tiếng cười nói không ngớt trong rạp chiếu thay vào đó là tình tiết chặt chẽ, cảnh chiến tranh choáng ngợp khiến cho khán giả phải ngặt thở.
Bản thân Hàn Nha là một fan cuồng chiến tranh, dù không nhận đơn đặt hàng phim này thì có lẽ hắn sẽ xem sau khi phiên bản online ra mắt và cho điểm đánh giá khá tốt khoảng 7,5 điểm.
Tất nhiên, nếu ai đó sẵn sàng trả tiền để hắc bộ phim này, thì không phải là không thể hắc...
Tuy nhiên, lần này “Kim chủ” Hứa Trăn thực sự không thể hắc nổi, các cảnh của Dương Thất Lang không nhiều, nhưng lại được hắn thể hiện một cảnh hoàn mỹ từ đầu đến cuối.
Từ lúc mở đầu, bóng dáng tiêu sái phóng túng nghịch ngợm trên nóc nhà, đến mười tám quyền đánh chết Phan Báo, cùng với Dương Thất Lang xúc động dễ giận, không phục quản giáo, mọi thứ đều vô cùng đúng chỗ.
Dù lựa chọn như thế nào thì cũng chỉ có thể nói: Bản thân nhân vật Dương Thất Lang không có chiều sâu.
Thậm chí có để ảnh đế đến diễn thì sợ cũng không diễn tốt bằng Hứa Trăn.
Chỉ nói riêng về nhân vật “Dương Diên Tự” này thì Hứa Trăn đã diễn đến vô cùng hoàn hảo.
Hàn Nha nhìn thời gian: Còn khoản nửa giờ nữa sẽ kết thúc phim.
Hắn ngây người nhìn màn ảnh, trong lòng không có chút gợn sóng.
Rốt cuộc đã đến lúc người chết.
Mặc dù đội quân phía tây do Dương Kế Nghiệp suất lĩnh, thế như chẻ tre, nhiều lần đánh tan quân địch, nhưng lộ quân phía đông rất nhanh đã bị quân Liêu đánh tan.
Quân Liêu sau khi giao chiến xong với lộ quân phía đông thì nhanh chóng chạy qua chiến trường phía tây để cứu viện, Dương Kế Nghiệp hai mặt thụ địch, tình huống thập phần nguy cấp.
Trong quân trướng, Dương Kế Nghiệp đề nghị yểm hộ cho bá tánh rút lui, nhưng lại bị giám quân Vương Sân cùng chủ soái Phan Nhân Mỹ cười nhạo.
Rơi vào đường cùng, Dương Kế Nghiệp đành phải định ra kế hoạch tác chiến, muốn đại quân mai phục ở cửa cốc Trần gia, trong khi ông dẫn một số ít quân giả vờ tấn công, giả vờ bị đánh bại và dẫn quân Liêu vào trận mai phục thì mọi người đều đồng ý.
Cùng ngày, Lục Lang, Thất Lang đi theo phụ thân một đường xung phong liều chết, trải qua gian nguy, thành công đem quân Liêu dẫn đến cửa cốc Trần gia.
Nhưng khi vào đến cửa cốc, phụ tử ba người mới phát hiện: Lúc này trong cốc tĩnh mịch như bãi tha ma, không có một chút tiếng vang.
Sâu thẳm trong sơn cốc, cũng chỉ có mấy vạn liêu binh đuổi theo bọn họ, cùng với mấy trăm binh lính liều chết, đây đã là sức cùng lực kiệt.
“Cha……”
Dương Thất Lang sau khi trải qua một trận xung phong liều chết ở trận địa địch, mới cầm trường thương, nhìn quanh bốn phía vách đá, khuôn mặt chật vật tràn đầy mờ mịt, nói: “Mai phục đâu?”
“Viện binh đâu?”
Bờ môi của hắn hơi hơi phát run, hốc mắt phiếm hồng mà quát: “Vì sao lại không có người? !”
Dương Kế Nghiệp gắt gao nắm trường thương trong tay, cắn răng, không nói một lời.
Lão tướng quân cả đời ngồi trên ngựa chiến, trải qua quá vô số lần chiến tranh, vô số lần gian nguy, nhưng lại chưa bao giờ lộ ra vẻ tuyệt vọng như vậy.
Tử địa……
Bọn họ muốn để mình chết!
Bên ngoài màn ảnh, lửa giận của khán giả lập tức bị đốt lên, phẫn nộ đến muốn chửi má nó.
Hận nhất không phải chết trận sa trường, vô lực xoay chuyển trời đất, mà hận nhất chính là bị đồng đội phản bội.
“Đang!”
Đúng lúc này, Dương Thất Lang vừa mới phẫn nộ gào rống bỗng nhiên thẳng eo, đem trường thương ghim lên mặt đất, kêu to: “Cha, Lục ca, các ngươi chờ ta!”
Hắn gắt gao nắm lấy trường thương, nói: “Ta đi cầu viện!”
“Ta cũng không tin, Phan Nhân Mỹ thật sự thấy chết không cứu!”
Mà lúc này, màn ảnh di chuyển đến cửa cốc, quân Liêu ồ ạt kéo đến, kéo dài đến không thấy điểm cuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận