Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 565: Đả Kích

Trong màn đầu tiên, nhân vật nữ chính Viên Tương Cầm đã xuất hiện trước.
Trong căn phòng ngủ hoa hòe loè loẹt, Lâm Gia đóng vai Tương Cầm nghiêm túc chải lại tóc, nhìn vào gương và trang điểm nhẹ cho khuôn mặt.
“Tôi tên là Viên Tương Cầm, năm nay 18 tuổi. Là học sinh mỹ thuật lớp 6 năm ba của cao trung Nam Hoa.”
“Hôm nay tôi sẽ làm một việc trọng đại nhất trong cuọc đời mình: Tỏ tình với nam sinh mà mình thích!”
“……”
Khi nhân vật nữ chính Tương Cầm bước vội trên đường đến trường, bối cảnh câu chuyện đã được giới thiệu ngắn gọn thông qua lời tường thuật của nhân vật.
Ngay sau đó, cảnh được chuyển dời theo hồi ức của Tương Cầm:
Hai năm trước, Tương Cầm với mái tóc ngắn đứng ở cổng trường và đang bị chủ nhiệm giáo dục khiển trách: “Trong sổ tay học sinh có ghi rõ ràng rằng tất cả học sinh ở Nam Hoa không được phép đi giày cao gót, cho dù là học sinh nghệ thuật thì cũng giống như vậy!”
“Hiện tại mau đổi lại giày cho tôi!”
“Lão sư, cái này không phải là giày cao gót,” Tương Cầm dùng dư quang liếc đám người lui tới chung quanh, xấu hổ đến muốn độn thổ, nói: “Đây gọi là giày nêm…”
Chủ nhiệm giáo dục ngắt lời: “Tôi không cần biết là giày nêm hay cao gót, dù sao cũng không được mang.”
Tương Cầm gấp đến độ sắp khóc, bắt đầu cầu xin chủ nhiệm giáo dục: “Lão sư, hôm nay là lễ khai giảng, thầy châm chước cho em một lần đi! Nhà của em rất xa, đi đi về về cũng mất hơn hai giờ, ngày mai em nhất định sẽ đổi giày!”
Chủ nhiệm giáo dục không kiên nhẫn mà xua xua tay, nói: “Châm chước không được, ngươi hoặc là lập tức trở về đổi giày, hoặc là mang chân trần đi vào!”
Hai người còn đang cãi cọ thì bỗng nhiên, một thân ảnh thon gầy cưỡi xe đạp đi ngang qua, “Cạch” một tiếng, ném túi vải bạt xuống đất.
“Mang đôi này đi.” Nam sinh trên xe đạp nói thầm với Tương Cầm.
Tương Cầm giật mình, vội vàng cầm túi bạt dưới chân lên, mở ra liền thấy, bên trong là một đôi giày tennis màu trắng.
Cùng lúc đó, chủ nhiệm giáo dục đang đuổi theo phía sau nam sinh kia, tức muốn hộc máu mà hô lên: “Học sinh cưỡi xe đao phía trước! Mau xuống xe! Không cho phép cưỡi xe trong trường!”
“……”
Bên ngoài màn hình.
Đám người Dương Đào đang ôm đồ ăn vặt trên tay, biểu tình chuyên chú theo dõi diễn biến trên màn hình.
Ngay khi Hứa Trăn vừa xuất hiện, mấy kẻ hoa si khó có thể tránh khỏi việc phát một trận cười ngốc nghếch.
Tuy nhiên, vì là sinh viên cùng trường nên bọn họ thường xuyên đến khoa biểu diễn để nhìn trộm Hứa Trăn, đối với việc này bọn họ vẫn có chút sức chống cự.
Điều khiến họ ngạc nhiên nhất về bộ phim này chính là trình độ quay phim.
Là sinh viên của Trung Hí, những người này tự nhiên có khả năng đánh giá và thưởng thức nhất định.
Chỉ vài phút trôi qua, Dương Đào và những người khác đã rất ngạc nhiên —— dù là diễn xuất của các diễn viên, hay phân loại màu sắc, ánh sáng, lên lịch cảnh, chuyển động máy quay, dựng cảnh, dựng phim, v.v., tất cả đều rất tân tiến.
Đối với người bình thường, bộ phim này có thể trông rất đẹp và hình ảnh thoải mái.
Nhưng trong mắt của người liên quan, "Nụ Hôn Đính Ước" không phải chỉ có vấn đề thoải mái mà còn cực kỳ tinh xảo!
Đây chắc chắn là từ bàn tay của một đội cấp đại thần!
Lúc này, tập phim vẫn còn đang tiếp tục.
Dòng thời gian quay ngược lại thời điểm hiện tại.
Tương Cầm lấy hết can đảm để tỏ tình với Trực Thụ, người mà cô đã yêu thầm suốt hai năm qua, thế nhưng đối phương ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn.
Chưa nói đến việc Tương Cầm thổ lộ thất bại mà cô còn bị chủ nhiệm lớp kéo đi phê bình một phen tàn phẫn.
Vào giờ ăn trưa, cô đang nhấm nháp miếng bánh mì thì bỗng nghe thấy giọng nói của thầy hiệu trưởng trên loa phát thanh của trường: “Thông báo phê bình…Viên Tương Cầm lớp 6 năm ba, sáng hôm nay đứng trước cổng trường đưa thư tình cho nam sinh…”
Trong màn hình, Tương Cầm bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn về phía chiếc loa nhỏ trong góc phòng học, há to miệng, vẻ mặt mộng bức.
Lúc này, góc quay di chuyển từ phòng học ra toàn cảnh khu dạy học, toàn thể giáo viên và học sinh đều có thể nghe rành mạch thông báo này.
“Phốc……”
Bên ngoài màn hình, mấy nữ sinh nhìn thấy một màn này, nhịn không được cười lên tiếng.
“Thật thảm, thật sự quá thảm!” Bạn cùng phòng với Dương Đào nhịn không được mà thổn thức.
Mấy cô gái bên cạnh cũng liên tục gật đầu, nói: “Lâm Gia học tỷ diễn đoạn này siêu cấp tốt, vừa đáng thương, vừa ngốc manh.”
Lúc này, Dương Đào cũng khẽ bật cười với chúng bạn xung quanh.
Nhưng không biết tại sao, bỗng nhiên cô lại có chút cảm giác đồng cảm, giống như bản thân cũng từng bị như vậy.
Đây có phải là đoạn ký ức đen tới hài hước trong truyền thuyết hay không? Bên trong tiếng cười chính là sự chua sót?
……
Tập 1 có nhịp truyện khá nhanh. Sau khi Tương Cầm tỏ tình thất bại, cảnh được chuyển sang lúc tan học, đoàn người gặp được Giang Trực Thụ, Đại Kim vì quá nóng giận mà chửi ầm đối phương.
Kết quả lại bị một câu “Tôi không có hứng thú với người không đầu óc” của Trực Thụ, làm cho nghẹn trối chết.
Tương Cầm lao ra, nhìn về phía bóng dáng của Trực Thụ, vẻ mặt tuyệt vọng nói “Đáng đời cậu ba năm đều không có bạn bè.”
Đám người Dương Đào nhìn thấy ánh mắt thoáng run rẩy của Trực Thụ, không biết vì cái gì mà bỗng nhiên cảm thấy một tia đau lòng.
Dương Đào đã xem qua truyện tranh.
Cô biết, cảnh này ở trong truyện tranh theo lý thuyết thì là một đoạn khôi hài.
Nhưng sau khi nhìn các diễn viên thể hiện, khiến cho mọi người không tự chủ được mà liên tưởng đến cuộc sống ba năm cao trung của mình.
Tất cả không phải chỉ có niềm vui và câu chuyện cũng không đơn thuần chỉ là câu chuyện.
Chua ngọt đắng cay, ngũ vị tạp trần.
Những cảnh quay tinh xảo và diễn xuất đầy cảm xúc của các diễn viên khiến người ta có cảm giác đây không phải là một trò khôi hài mà là cuộc sống thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận