Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 241: Đều Là Đám Sinh Viên Năm Nhất

“Ông chủ Tiêu, gần đây bận rộn gì sao?”
“Không dám, không dám, vẫn như cũ, quay quảng cáo, quay MV, miễn cưỡng kiếm miếng cơm. Thầy Lưu mới ngày càng tốt nha, nghe nói đã bắt đầu dẫn dắt khóa chính quy rồi?”
“…”
Thành nam thủ đô, trong một quán sủi cảo không chút thu hút nào, hai “lão nam hài” một gầy một béo đang ngồi đối diện nhau.
Người đàn ông gầy trong đó tướng mạo đoan chính, mang kính mắt viền vàng, chính là giáo viên chủ nhiệm của Hứa Trăn – Lưu Vũ Trừng;
Mà người đàn ông béo mày rậm mắt nhỏ, một đầu xoăn xoăn kiểu tra nam là tác giả của kịch bản “Lão Nam Hài” Tiêu Dạng.
Lưu Vũ Trừng gắp một miếng sủi cảo cho Tiêu Dạng, cười nói: “Lão Tiêu, rõ ràng cậu tốt nghiệp Kinh Ảnh, sao lại đưa kịch bản đến Trung Hí bọn tôi vậy? Không sợ bên trường học nói cậu là “đầu hàng địch” sao?”
"Đầu hàng địch cái quỷ, " Tiêu Dạng trợn mắt, nói, "Tôi có gì là nói thẳng, là bên Kinh ảnh không cần tôi mới liên hệ cậu, không nghĩ tới lão ca cậu còn khá là nể tình."
Lưu Vũ Trừng nghe vậy, nhíu mày, nói: "Bọn họ bên kia kịch bản rất lợi hại phải không? Đề tài gì, cậu có biết không?"
Tiêu Dạng lắc đầu nói: "Kịch bản là cái gì tôi không biết, nhưng là tuyệt đối rất lợi hại."
Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, bĩu môi nói: "Ngươi biết nam chính bên Kinh Ảnh họ là ai không?"
"Trương Sam! Chính là minh tinh trẻ tuổi rất nổi tiếng kia, nam diễn viên có danh khí nhất trong nam diễn viên trẻ tuổi là phải tính cậu ta rồi.”
"Bộ vi điện ảnh này là dự định làm tác phẩm tốt nghiệp của Trương Sam, bên công ty của cậu ta cũng ra sức, kịch bản, chế tác dự toán đều không thấp."
Khi nói chuyện, Tiêu Dạng gắp cái sủi cảo đưa vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Mặc dù kịch bản này tôi ai cũng không sợ hãi, nhưng dự tính của các cậu căn bản không cùng một cấp bậc với dự toán của người ta."
"Muốn tôi nói, cậu cũng đi thương lượng cùng lãnh đạo trường cậu một chút đi, có thể cho thêm ít tiền nữa. Trung Hí lần đầu tiên tham gia thi đấu Giải phim ngắn, chớ để cho Kinh Ảnh đè không ngóc dậy được chứ..."
Hắn đang nói, phòng cửa bị người mở ra, một vị đại tỷ dáng người đẫy đà, nhìn rất phúc hậu đi đến, đặt hai đĩa sủi cảo trên tay xuống bàn, nói: "Một đĩa nhân tam tiên, một đĩa nhân thịt heo hành tây, đầy đủ."
Nói xong, béo tỷ thoáng nhìn kịch bản trong tay Tiêu Dạng, trêu chọc nói: "Làm gì, Tiêu đại đạo diễn lại muốn quay phim?"
Tiêu Dạng bình thường luôn đến cửa tiệm này ăn sủi cảo, rất quen thuộc với béo tỷ.
Nghe nói như thế, hắn cười hắc hắc nói: "Chị Mạt Lị cảm thấy hứng thú hả?"
"Vừa vặn trong bộ phim này của tôi có nhân vật rất thích hợp với chị, có muốn cân nhắc một chút không?"
Người phụ nữ được gọi là “Chị Mạt Lị” biết hắn là quay quảng cáo, nhếch miệng, nói: "Đừng, tôi không có hứng thú với bán bột giặt, bán nước khoáng, có thời gian đó không bằng tôi nấu thêm hai nồi sủi cảo."
Nói xong, cô ta cầm hóa đơn nhỏ trên bàn rời đi, trước khi đi tiện tay đóng cửa phòng lại.
Thấy cô ta đi xa, Tiêu Dạng tiếp tục nói: "Bên Trung Hí các cậu đã chọn xong diễn chưa? Diễn viên chính định là mấy người?"
Nói xong, hắn hơi có vẻ hưng phấn xoa xoa bàn tay, nói: " Nhân vật hoa khôi trường này, tôi cảm giác Lâm Gia rất thích hợp, đủ thanh thuần, đủ xinh đẹp."
"Hai cái nam nhân vật chính này, Tần Tuấn và Đồng Hiểu Dương thế nào? Tôi đã xem phim truyền hình hai người họ quay hai năm này, diễn kỹ cũng xem như có thể."
Tiêu Dạng cười nói: "Tuy rằng học sinh của Trung Hí bây giờ không có đại minh tinh như Trương Sam, nhưng đội hình cũng coi như ổn, cũng chiến được một trận."
"Về phần nhân vật khác, năm nay không phải các cậu có mấy tân sinh viên….."
"Ngừng ngừng ngừng, cậu chờ một chút!"
Lưu Vũ Trừng nghe Tiêu Dạng càng nói càng hăng say, liền vội vàng ngắt lời hắn, nói, "Lão Tiêu, mấy người cậu vừa nói đều là sinh viên năm ba năm bốn, không phải là lớp của tôi."
"Lớp các cậu?" Tiêu Dạng nghe vậy ngẩn ngơ.
Một lát sau, hắn đột nhiên cất cao âm điệu nói: "Không phải Trung Hí muốn quay phim ngắn sao, là lớp các cậu muốn quay? !"
Lưu Vũ Trừng gật đầu nói: "Đúng thế, không phải tôi đã nói với cậu sao? Tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp hai năm nhất đại học.
"Tôi sao có thể là đại biểu Trung Hí được?"
Lưu Vũ Trừng nghiêm trang nói: "Trung Hí lần này tham gia giải phim ngắn, là mỗi lớp quay một bộ điện ảnh ngắn, không phải toàn bộ trường học cùng quay một bộ."
Lời này vừa nói, Tiêu Dạng vừa mới còn lải nhải lẩm bẩm nói không yên thoáng cái ngậm miệng.
"Tôi nói lão Lưu..."
Hồi lâu, Tiêu Dạng giật giật khóe miệng, trầm mặt ôm kịch bản trên mặt vào ngực, nói: "Phần kịch bản này là tâm huyết tôi, cậu cứ lấy ra đùa giỡn như vậy à?"
"Tôi xem cậu là anh em, cậu lại không xem tôi ra gì?”
Lưu Vũ Trừng thấy bộ dáng tủi thân này của hắn ta, chắp hai tay lại, nói: "Tôi nào không xem cậu ra gì, lớp của chúng tôi cũng được được không?"
"Đại minh tinh cấp bậc như Trương Sam không có, nhưng là..."
"Keng keng keng!"
Hai người đang tranh luận, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng gõ cửa.
Lưu Vũ Trừng bất đắc dĩ cười với hắn một cái, cất cao giọng nói: "Mời vào!"
"Kẹt kẹt —— "
Một tiếng cửa phòng mở, mấy người trẻ tuổi dáng người thon từ ngoài cửa đi vào trong phòng.
Sau khi vào phòng, mấy người kia lần lượt tháo mũ lưỡi trai và khẩu trang xuống chào Lưu Vũ Trừng: "Chào thầy Lưu!"
Tiêu Dạng nhìn thấy có người đến, nhìn lại, nhịn không được dụi dụi con mắt.
A?
Nữ sinh này thật xinh đẹp a! Là nữ hai của bộ phim tiên hiệp đang nổi gần đây đi, tên là gì nhỉ, A Y Mộ?
Người thanh niên bên cạnh cô cũng nhìn quen mắt, họ Thẩm, tên là Thẩm gì nhỉ?
Người ở phía sau cùng gần cửa kia...
Đợi kia người quay đầu lại, Tiêu Dạng nháy mắt mở to hai mắt nhìn.
Hứa Trăn? ?
Móa….
Đám người này, tất cả đều cùng một lớp? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận