Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 987: Ba phút trên sân khấu

Sau khi đến đoàn làm phim, Điêu Diễm Hồng đã sắp xếp cho Hứa Trăn một sư phụ để hắn luyện hát kịch Hoàng Mai và các động tác kỹ năng cơ bản.
Đây là lần đầu tiên Hứa Trăn tiếp xúc với các loại hí khúc, hắn vừa cảm thấy mới mẻ vừa hồi hộp.
Sư phụ hòa thượng Liễu Nhiên nhà mình thích nghe kinh kịch, rất ít khi nghe cái khác nên hắn không rành về kịch Hoàng Mai lắm.
Nhưng các loại hí khúc đều có điểm chung, mặc dù cách hát khác nhau khá lớn, nhưng có rất nhiều nơi giống nhau về một số động tác hình thức và kỹ xảo múa võ…v …v …
Nhân vật chính của bộ phim là võ sinh Tiêu Thanh Hòa, vì vậy điều cần học chính là múa võ.
Hứa Trăn đã cùng sư phụ luyện tập cả buổi chiều các "bài với bàn" như khuỵu gối, vươn trước, vươn sau, hổ nhảy, dậm chân, lộn nhào khỏi bàn và lộn nhào qua bàn, lược bỏ vài bài tập nhập môn khiến cho các diễn viên, nhóm cố vấn luôn miệng khen ngợi hết lời.
Điêu Diễm Hồng ở dưới sân khấu xem mà mặt tươi roi rói, như có chung vinh dự nên kiêu ngạo vô cùng.
Nam chính Phan Ngọc Lương ở một bên quan sát, không khỏi tán thưởng: "Chao ôi, tài nghệ của người trẻ tuổi thật tốt!"
"Xem vô cùng vừa lòng đẹp mắt, uyển chuyển linh hoạt."
Phan Ngọc Lương thổn thức nói: "Nhìn cái lộn mèo của người ta này, chân tay già này của tôi có bị đánh cũng không được đẹp như hắn!"
Điêu Diễm Hồng cười khanh khách nói: "Tôi cũng nghĩ vậy."
"Ván thứ 81 lộn ngược ra sau liên tiếp 10 lần, không làm được thì để Tiểu Hứa làm thế thân cho anh."
Phan Ngọc Lương: "..."
Gã ta liếc xéo Điêu Diễm Hồng một cái, nghiêm nghị ngồi thẳng lưng, hoạt động cổ tay rồi trầm giọng nói: "Không cần phiền như vậy, tay chân già này của tôi còn có thể đánh thêm mấy năm nữa."
Điêu Diễm Hồng xua tay, cười đùa nói: "Đương nhiên, tôi chỉ nói đùa thôi."
"Nể mặt Chính Hào, vất vả lắm Tiểu Hứa mới tới đây một lần, còn thật sự có thể làm thế thân cho anh sao? Tôi mở miệng thế nào đây."
Phan Ngọc Lương: "..."
Không mở miệng được thì cô đừng có mở!
Ngài giữ cái miệng này lại để hát hí khúc không phải tốt hơn sao! !
...
Bằng cách này, Hứa Trăn đã luyện tập các kỹ năng cơ bản trong 10 ngày ở đoàn làm phim "Mai Tử Hoàng Thời Vũ".
Mặc dù gấp gáp, khẳng định có chỗ thua kém các diễn viên hí khúc chuyên nghiệp khác, nhưng làm dáng trước ống kính thôi thì vẫn rất giống.
Trong thời gian này, nam diễn chính Phan Ngọc Lương cũng làm thầy giáo, hướng dẫn hắn rất nhiều.
Hứa Trăn cảm thấy thấy chú Phan này thật có trình độ, có thể dạy người khác, tính tình cũng hòa nhã dễ gần và là một vị trưởng bối vô cùng khoan dung.
Nhưng có một điều hơi kỳ lạ chính là dường như thầy Phan có tình yêu bất tận với lộn nhào.
Mỗi lần nhìn thấy thầy Phan, đều thấy chú ta đang lộn nhào, lộn đến mồ hôi nhễ nhại mà thở hổn hển.
Hứa Trăn rất muốn khuyên chú ta đừng cố sức như vậy, không tốt cho tim và mạch máu não, nhưng hắn lại cảm thấy lời này có chút đường đột nên vẫn không dám nói ra.
Quên đi, người ta là một diễn viên chuyên nghiệp, nhất định sẽ có chừng mực với bản thân.
...
Ngày 25 tháng 5, bộ phim "Mai Tử Hoàng Thời Vũ" chính thức mở máy.
Đoàn phim đã cố ý sắp xếp các hí kịch của Hứa Trăn trong tuần đầu tiên để không làm chậm thời gian của hắn, Hứa Trăn rất biết ơn vì điều đó.
Buổi sáng hôm đó, cảnh đầu tiên là cảnh quay của cô Điêu Diễm Hồng và anh Hào.
Cả hai người họ cũng giống như hắn, đều đóng vai khách mời.
Vai diễn của cô Điêu là đoàn trưởng Nghiêm Hồng của đoàn diễn kịch 20 năm trước; anh Hào đóng vai "cán bộ A".
Lần đầu tiên lên sân khấu là cảnh Nghiêm Hồng được thông báo rằng đoàn kịch của mình đã bị tước thẻ "vào đơn vị trước", lại biết được diễn viên chính Tiêu Thanh Hòa mà mình coi trọng nhất đã rời khỏi đoàn kịch, cô vừa tức giận lại quẫn bách.
Hứa Trăn đứng bên sân khấu thích thú xem hai người diễn kịch.
Không hổ là ảnh đế và ảnh hậu, rõ ràng là một cảnh tương đối buồn nhưng lại được hai người họ diễn khá hài hước.
Đoàn làm phim đã lắp các thanh trượt trên phim trường, hai người vừa đi tổ quay phim vừa đẩy máy quay về phía trước.
Trần Chính Hào mặc một bộ âu phục xám kiểu xưa rộng rãi và đeo một cặp kính gọng vàng, tạo cho anh một vẻ ngoài cổ điển.
Anh chậm rãi đi trong rạp hát, nhìn những chiếc ghế trống xung quanh và nói: "Tôi vẫn nhớ năm đó khi cô Nghiêm hát "Nữ phò mã", trong rạp hát chật kín chỗ ngồi."
"Bây giờ, làm sao còn có thể nhìn thấy một cảnh tượng như vậy."
Trong tay Điêu Diễm Hồng cầm một cây gậy bằng gỗ tiêu chuẩn, đi theo bước chân của Trần Chính Hào, cười khổ nói: "Haiz, già rồi hát không nổi nữa, tay chân đều không có sức lực nên muốn làm gì cũng không được."
Trần Chính Hào nói: "Thế hệ trẻ không đủ để đứng dậy, thế hệ trước thì năm nào cũng có người nghỉ hưu. Nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như vậy, rạp hát sớm muộn gì cũng đóng cửa."
Điêu Diễm Hồng thở dài: "Haiz, nếu tiếp tục như vậy thì quả thật là không được."
"Nhưng mà gần đây chúng tôi cũng tìm được một ít hạt giống tốt."
Nói đến đây, ánh mắt của cô ấy đột nhiên sáng lên, cô ấy nói: "Chúng ta vừa mới diễn tập 'Bảo Liên Đăng', đứa trẻ đóng vai Trầm Hương rất có tài."
"Mà đứa nhỏ này cũng nguyện ý chịu khổ, mỗi đêm đều ở trên sân khấu luyện tập thêm vào giờ này, đi thôi, tôi dẫn ngài đi xem."
Vừa nói, Điêu Diễm Hồng vừa tăng tốc, trên mặt lộ rõ nụ cười mà nói: "Chàng trai trẻ này diễn xuất giỏi còn rất đẹp trai, chẳng khác gì một minh tinh lớn trong phim."
"Những người trong đoàn kịch của chúng tôi đều tranh nhau giới thiệu đối tượng cho hắn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận