Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 871: Cảnh Chết Có Giá Trị Nhất

Trong trường quay, Hứa Trăn cũng không kìm được mặc niệm 0.3 giây cho chủ tịch nhà mình.
Nhưng nên nói cũng đã nói hết rồi, Thái thúc vẫn cố chấp như cũ, nguyện ý hi sinh vì nghệ thuật, vậy mình cũng không còn gì để nói.
Chỉ có thể tận lực chỉ dẫn về phương diện diễn xuất cho ông, để ông ấy có vẻ dọa người hơn một chút.
Bây giờ giờ xem ra, hiệu quả quả nhiên không tầm thường.
Lúc này, vẫn đang tiếp tục quay phim.
Hứa Trăn đóng vai Cố Thanh Minh mới vừa giải quyết một con quỷ tử, đang định ôm lấy Mao Mao, nhưng một trận tiếng súng dày đặc bỗng nhiên vang lên ở xung quanh, cát đá, bùn đất khắp nơi bị đạn bắn tung tóe lên, bốc lên bụi bặm.
—— Gần đây còn có những địch nhân khác!
"Đoành! Đoành! Đoành..."
Hứa Trăn nghe tiếng súng bên tai, thần sắc nghiêm nghị, lập tức nhào người về phía Mao Mao đang ngửa đầu khóc lớn cách đó không xa, đặt nó ở dưới người mình.
Ngay lúc đó, hắn bắt lấy cơ hội, hơi chống nửa người trên lên, theo phương hướng đạn bay tới liền bắn mấy phát súng, tạm thời bức lui đối phương.
Nhưng mà ngay khi hắn bắn xong bao đạn, lúc đang định tìm chỗ ẩn nấp, Thái Thực Tiễn vốn đã trúng đạn ngã xuống đất lại run rẩy nâng họng súng lên, nhắm ngay hướng của Hứa Trăn, bắn một phát súng.
"Đoành!"
Thân thể Hứa Trăn run bần bật, trong lúc cấp tốc, hắn không có ý đồ phản kích, mà là ôm Mao Mao lăn khỏi nơi đó, trốn phía sau một tảng đá không lớn cách đó không xa.
"Hộc... Hộc... Hộc..."
Hứa Trăn dựa lưng vào trên tảng đá, một tay ôm Mao Mao, một tay gắt gao đè ép miệng vết thương bên sườn trái của mình, thở gấp kịch liệt.
Máu tươi thuận theo kẽ tay hắn từ từ chảy ra ngoài, rất nhanh đã nhuộm đỏ một mảng lớn trên quân trang.
"Đừng cử động!"
Một cánh tay Hứa Trăn ôm Mao Mao vào trong ngực, thấp giọng nói: "Muốn sống thì hãy cúi thấp người xuống đừng cử động!"
Mao Mao tựa hồ cũng hiểu rõ tình cảnh trước mắt, nó không giãy dụa nữa, tiếng khóc cũng nhỏ đi, ngoan ngoãn cúi thấp người xuống.
Hứa Trăn thở dốc trong chốc lát, buông lỏng cánh tay đang giữ Mao Mao ra.
Hắn run rẩy lục lọi bên hông, lấy ra một băng đạn để thay, kéo chốt súng, vẻ mặt cực kì cảnh giác.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên có một cái tay nhỏ đặt lên miệng vết thương bên sườn trái của hắn.
Hứa Trăn cúi đầu thì thấy, Mao Mao nhẹ nhàng đưa tay thay hắn ấn lại chỗ vết thương bị đạn bắn, trên mặt còn chảy nước mắt, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Đau không?"
Thần sắc Hứa Trăn ngơ ngác, thần sắc nghiêm nghị nôn nóng vừa nãy đã có thể nhu hòa trở lại.
Hắn không nhìn Mao Mao nữa, chỉ là lắc đầu, thấp giọng nói: "Không đau."
Vừa dứt lời, lỗ tai hắn giật giật, đột nhiên không hề báo trước đứng lên sau tảng đá, giơ súng bắn về phía phương hướng nào đó.
Một con quỷ tử đang cẩn thận từng li từng tí đi tới phía này giật nảy mình, vội vàng lách mình tránh né, nhưng vẫn bị trúng một phát vào chân.
Khi thấy quỷ tử lảo đảo một cái, quỳ một gối xuống dưới đất, Hứa Trăn nắm lấy cơ hội này, không chút do dự bắn nó.
Quỷ tử này, chính là diễn viên quần chúng trong cảnh mở màn do Đường Dật thủ vai.
Anh trong lúc nhất thời không thể đứng thẳng, chỉa súng về hướng Hứa Trăn, ai ngờ Hứa Trăn không chỉ không tránh, ngược lại xông về phía trước một bước, đột nhiên lao tới kéo xuống lưỡi lê ở đầu súng của anh, hung hăng đâm Đường Dật.
Đường Dật hai mắt trừng lớn, lăn ra khỏi chỗ, né tránh đòn này, ôm cán thương còn lại trong tay xem như vũ khí, dùng đầu chặn đòn tiếp theo của của Hứa Trăn.
Cuộc đấu súng ban đầu lúc này đã chuyển thành cuộc chiến tay đôi, binh khí hai người đụng vào nhau, sức của Hứa Trăn không bằng đối phương, vội vàng nhấc chân đạp anh lăn trên mặt đất, hai tay cầm lưỡi lê, từ phía trên hung hăng đâm đối phương lần nữa.
Mà Đường Dật thì cắn răng bắt lấy cổ tay hắn, gắt gao chống đỡ một chút hi vọng sống cuối cùng.
"A..."
Hứa Trăn dùng hết khí lực toàn thân, gân xanh nổi lên trên trán, quyết phải đâm lưỡi lê vào yết hầu của đối phương.
Mà Đường Dật cũng dốc toàn lực, ai không thể chống chọi đến phút cuối cùng, thì sẽ là người chết ta sống!
Nhưng ngay lúc đang bế tắc giằng co, đột nhiên, một dáng người màu trắng xuất hiện sau lưng Đường Dật.
Người này tiện tay cầm một cục đá trên mặt đất, đập mạnh vào sau gáy của anh!
"Đông!"
Một tiếng trầm vang, Đường Dật diễn vai quỷ tử ngay lúc đó đang bị đầu váng mắt hoa, khí lực buông lỏng, lưỡi lê trong tay Hứa Trăn rốt cuộc đâm vào cổ họng của anh.
"Cắt!"
Một lát sau, đạo diễn Mạnh Tiêu Thanh kêu dừng ở cảnh quay này, cố gắng nín cười, cất cao giọng nói: "Rất tốt, nghỉ ngơi hai phút đồng hồ!"
"Lập tức quay cảnh tiếp theo!"
Trong lúc này, mấy người trong trường quay đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Đường Dật sờ cái gáy của mình, sắc mặt cứng đờ nhìn người đứng phía sau.
Chỉ thấy, cái người áo trắng vừa nãy đập đá vào đầu mình không phải là ai khác, chính là người đóng vai Hồ Tương Tương, Lâm Gia.
Đối với sự "khéo léo" của đạo diễn vì một cảnh quay như vậy, Đường Dật thực sự muốn cho một like.
Lợi hại đấy!
Mạnh đạo, hóa ra ông thật sự rất tàn nhẫn!
Không chỉ để tôi tử chiến với Hứa Trăn, còn làm "Đại Kiều" đập một cái sau lưng tôi!
Cảnh chết này của tôi, thật sự là quá giá trị! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận