Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 513: Thận Trọng Đưa Ra Lựa Chọn Cuối Cùng

Gia Cát Lượng biết rõ Giang Đông hận y thấu xương, nhưng vì duy trì liên minh Tôn Lưu, y vẫn thản nhiên đến đây.
Phong thái hào hùng và điềm tĩnh này thực sự khiến người ta phải kinh nể.
Một lát sau, Trần Chính Hào đóng vai Gia Cát Lượng đi tới trước linh đường.
Góa phụ Tiểu Kiều nhìn thấy y nhưng nàng cũng không hề nổi giận như các tướng sĩ bên ngoài.
Dáng vẻ Tiểu Kiều tiều tụy, biểu tình bi thương, nhưng nàng vẫn lễ nghĩa chu toàn mà hành lễ với Gia Cát Lượng, ôn tồn nhẹ nhàng sai người đưa vật phẩm tế bái cho y.
“Trước khi lâm chung, tiên phu có để lại thư,” Tiểu Kiều thấp giọng nói, “Sau khi chàng đi, nếu tiên sinh đến phúng viếng thì ta phải tiếp đãi ngài theo lễ của khách quý, nhất định không được chậm trễ và thất lễ.”
Nghe được lời này, Gia Cát Lượng đang quỳ trước linh vị của Chu Du liền hơi ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều nói đến đây cũng không kìm được nước mắt và nghẹn ngào, nàng nức nở nói, “
Tiểu Kiều nói đến chỗ này, không cấm rũ xuống nước mắt tới, nức nở nói: “Tiên phu đã nói, nếu tiên sinh đến tế hắn, chính là coi trọng liên minh Tôn Lưu.”
“Trước khi lâm chung, tiên phu đã dâng tấu cho chủ công, muốn Lỗ Túc đại nhân thống lĩnh binh mã Giang Đông, mong tiên sinh có thể hiểu được ý này.”
Gia Cát Lượng ngẩn ngơ nhìn Tiểu Kiều, thật lâu sau, y không tự giác mà nở nụ cười.
Nhìn nụ cười này, Tôn Mãn Đường ở màn hình trước chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp một tiếng, trái tim như bị một bàn tay to hung hăng nắm chặt.
——Ngay trong khoảnh khắc này, Gia Cát Lượng lộ ra nụ cười, đồng thời một cổ bi thương nồng đậm dường như lan tràn ra từ xương cốt y.
Tịch liêu, cô độc, giống như trong trời đất này chỉ còn lại một mình y lẻ loi chống đỡ.
Khóe miệng Gia Cát Lượng hơi hơi nhếch lên, cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Công Cẩn thật hiểu ta…”
Lúc nói ra lời này, hai hàng thanh lệ trào ra từ hốc mắt y.
Y ngồi quỳ trên mặt đất, trên mặt vẫn duy trì nụ cười như vừa rồi, nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống, căn bản không thể kiềm chế được.
“Ai thay Công Cẩn, sinh tử vĩnh biệt,” Giọng của Gia Cát Lượng hơi hơi phát run, nức nở nói, “Từ đây thiên hạ, đã không còn tri âm……”
Giờ khắc này, hai mắt của Tôn Mãn Đường bỗng nhiên đỏ bừng.
Ông cảm nhận được nổi bi ai của Gia Cát Lượng.
“Kẽo kẹt ——”
Lúc này, tiếng cửa bị kéo ra đột ngột vang lên, các giám khảo khác đã trở lại phòng chiếu.
Tuy nhiên, Tôn Mãn Đường lại không hề mở miệng chào hỏi.
Ông ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vươn tay về phía hàng ghế trước để tìm điểm tựa, vẻ mặt nghiêm túc theo dõi tập phim trong màn hình trước mắt.
Ông không biết có phải vì mình vừa chứng kiến cái chết của Chu Du cho nên khi xem phần cốt truyện tiếp theo, cảm xúc của ông đã được tích tụ đầy đủ hơn;
Hay là do diễn của Trần Chính Hào trong đoạn này quá mức chân thành…
Tôn Mãn Đường chỉ biết, một cảnh này đã đánh trúng nhân tâm và hoàn toàn nổi bậc hơn so với bốn tập phim của các ứng cử viên còn lại.
“Tôn lão sư?”
Các giám khảo vừa trở lại, nhưng không thấy ông nói lời nào, cho nên bọn họ duỗi tay chỉ vào màn hình chủ động nói: “Ngài đang xem “Tam Quốc” hay là xem tập ứng cử của Trần Chính Hào?”
Tôn Mãn Đường theo bản năng mà lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không không, cái này không phải tập ứng cử của Trần Chính Hào mà là của người khác…”
Vừa nói, ông vừa quay đầu nhìn sang các vị giám khảo, nghiêm túc hỏi: “Trong hạng mục “Nam chính xuất sắc nhất”, các vị thấy thế nào?”
Người này do dự nói: “Trưa nay tôi cũng đã suy nghĩ về nó, nói thật là rất khó lựa chọn. Loại hình không giống nhau, trình độ lại gần ngang bằng, không có người nào có ưu thế nổi bậc hơn ai…”
Lúc hai người nói chuyện, các vị giám khảo các lại cũng lục đục quay về phòng chiếu phim.
Nghe được bọn họ đang thảo luận về chủ đề này thì cũng sôi nổi mở miệng, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, tuy nhiên lại khó đi đến thống nhất.
Tôn Mãn Đường bình tĩnh nói: “Mấy vị lão sư, về hạng mục “Nam chính xuất sắc”, tôi có một đề nghị.”
"Điểm mạnh của một số ứng cử viên quá tương đương nhau, cho nên chúng ta rất khó để đánh giá nếu chỉ xem một tập được đề xuất.”
Nói tới đây, ông ta nhìn mọi người xung quanh và tiếp tục: “Nếu có thời gian, chúng ta nên xem thêm mấy tập rồi mới có thể đưa ra quyết định, các vị thấy thế nào?”
“Dù sao giải thị đế, chúng ta vẫn nên thận trọng hơn.”
Ngày 12/6, Hứa Trăn chính thức nhận được thư mời từ Ban tổ chức giải thưởng Ngọc Lan.
Hắn được đề cử giải "Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất" của lễ trao giải Ngọc Lan cho vai diễn Chu Du trong "Tam Quốc". Do đó, ban tổ chức mời hắn đến trung tâm triển lãm Ma Đô vào 19: 35 ngày 15, để tham gia buổi lễ trao thưởng năm nay.
Đây cũng là lần đầu tiên, trong hơn hai tháng Hứa Trăn xin nghỉ phép để đi công tác, kể từ khi tham gia đoàn phim "Lang Gia Bảng".
“Tôi biết trí nhớ của cậu tốt, nhưng nhất định phải xem lại nội dung phát biểu, phòng lúc lúng túng lại quên mất.”
Đêm trước lễ trao giải, trong phòng riêng của khách sạn, Kiều Phong nhét "Bài cảm nghĩ khi đoạt giải" đã viết trước vào tay Hứa Trăn, đồng thời liên tục dặn dò: "Nếu quá căng thẳng mà quên lời thì phải làm sao?”
“Tốt nhất vẫn nên chuẩn bị thật kỹ!”
Hứa Trăn bất đắc dĩ mà cười cười, nhận lấy bài cảm nghĩ, nói: “Được rồi, sáng mai em nhất định sẽ coi đi coi lại nhiều lần, Kiều ca cứ yên tâm.”
Dứt lời, hắn liền đặt bài cảm nghĩ sang một bên, tiếp tục lật xem tiểu truyện nhân vật của “Lang Gia Bảng”.
Kiều Phong nhìn thấy bộ dáng thảnh thơi của hắn thì chỉ cảm thấy hai đêm không ngon giấc của mình giống như đứa thiểu năng trí tuệ.
Ai, thật là hoàng đế không vội thái giám gấp!
Rõ ràng là thời khắc quan trọng như vậy, nhưng tại sao hắn lại hờ hững như không có việc gì?
Điều này khiến Kiều Phong nghi ngờ rằng, sự kiện ngày mai không phải là lễ trao giải Ngọc Lan mà là tiệc kết hôn của con trai thôn trưởng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận