Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 207: Mượn Binh

Kiều Phong ở bên cạnh xoa xoa tay, có chút khó xử nói: "Hứa Trăn từ đầu đến cuối đều chuẩn bị cho Triệu Vân, ngài xem, buổi thử vai hôm nay thế nào?"
Cao Chẩn vỗ đầu, cười khổ nói: "Tôi nhớ ra rồi, trách tôi!"
"Đoạn trước tôi nhầm Hứa Trăn với một diễn viên khác, cậu ta cũng diễn Triệu Vân, sau đó tôi bảo cậu ta chuẩn bị Chu Du."
"Ài, chuyện này..."
Cao Chẩn lắc đầu bất đắc dĩ, nói: "Cứ như vậy trước đi, đến đã đến rồi, Tiểu Hứa cậu diễn một đoạn của Triệu Vân cho chúng tôi xem trước đi, tôi hiểu đại khái phong cách diễn của cậu đã."
Nói rồi, ông ta hơi lấy lại tinh thần, nói: "Nói rõ trước đỡ mất lòng sau."
"Mặc dù khí chất hình tượng của cậu tôi rất tán thành, nhưng có dùng được hay không thì phải xem cậu diễn thế nào."
"Nhân vật quan trọng như Chu Du này, tôi sẽ không thể giao cho một bình hoa di động đâu."
Hứa Trăn gật đầu nói vâng, rất tán thành lời nói này của Cao đạo.
Vào nghề hơn một năm nay, Hứa Trăn đã có nhận định đại khái về thực lực của mình.
--- Trong đám diễn viên đồng trang lứa thì nhận được một tiếng khen ngọi, cho dù không nói đến tuổi tác, cũng có thể xem như trên mức trung bình.
Hắn không dám tự xưng là phái thực lực, nhưng ít nhất thì cũng xem như một diễn viên xứng chức.
Một đường đi tới, hắn hiểu được cái gì là kỹ vận từ trên người Tống Úc, từ chỗ của Du Mi thì ý thức được sự cuốn hút của tâm tình, lại từ chỗ của Trần Chính Hào cảm ngộ ra được làm thế nào để nhập vai tốt hơn, lại học được rất nhiều thứ từ trong những phân cảnh đặc sắc của những diễn viên ưu tú.
Hứa Trăn bây giờ, có lòng tin với thực lực của mình.
Đối mặt với buổi thử diễn của đoàn phim đỉnh cấp như Tam Quốc này, mặc dù hắn không có niềm tin tất thắng, nhưng cũng không có chút sợ hãi nào.
Cao Cẩn lấy laptop từ trong túi văn kiện bên tay ra, hỏi Hứa Trăn: "Cậu định thử đoạn nào?"
Hứa Trăn: "Cảnh 118 quyển 1, đoạn Lưu Bị mượn Triệu Vân từ Công Tôn Toản."
Cao Chẩn gật gật đầu, cầm laptop ngồi xuống sô pha trong phòng bao, nói: "Cậu chuẩn bị trước chút đi, một lúc nữa trực tiếp bắt đầu từ đoạn sau khi Lưu Bị ra khỏi trướng của Công Tôn Toản, tôi sẽ bảo Ngô đạo tiếp diễn cậu."
Hứa Trăn gật gật đầu, âm thầm điều chỉnh tâm tình của mình.
Vị trí này mà Cao đạo nói, là Lưu Bị vui vẻ dẫn Triệu Vân quay về, cũng thăm dò hắn có muốn đi theo chính mình hay không.
Vừa mới mượn liền bắt đầu đào góc tường, Lưu Hoàng Thúc cũng là người rất tâm cơ.
Có điều, chuyện này trên thực tế cũng không tính vô liêm sỉ bao nhiêu, dù sao người như Lưu Bị này...
Mọi người đều biết, "ông cụ vô sỉ nổi danh Tam Quốc".
Ông ta mượn binh mã của Tào Tháo, mượn Triệu Vân của Công Tôn Toản, mượn qua Kinh Châu với Giang Đông....
Sau đó có trả cái nào đâu?
Cái nào cũng không trả.
--- Khi mượn thì chính là ôm suy nghĩ mượn rồi không trả, có thể nói là cảnh giới tối cao của vô sỉ.
Lần này ông ta mượn Triệu Vân từ tay Công Tôn Toản, đương nhiên cũng không có ý muốn trả lại.
Có điều, dù sao Triệu Vân cũng là người thật bằng da bằng thịt, người ta có chịu để mình dùng hay không, trong lòng Lưu Bị không chắc.
Kết quả là, ông ta liền dựa vào cơ hội nói chuyện phiếm, tiến hành thăm dò với Triệu Vân.
Nhưng mà lại không nghĩ đến, thử một chút, Lưu Bị phát hiện vị thiếu niên thanh danh vang dội nhờ trận Bàn Hà lại chính là "fan" của mình.
Triệu Vân nghe thấy lời thăm dò của Lưu Bị, không chút quanh co vòng vò, nói thẳng Lưu Bị lòng mang thiên hạ, chính là minh chủ đương thế, lẽ ra nên gánh vác sứ mệnh khôi phục lại Hán thất.
Lời này nói đến Lưu Bị như là mở cờ trong bụng.
Hai người một hồi khen ngợi lẫn nhau, cả hai cùng vui vẻ.
Lần hợp tác này cũng là nét bút từ nay về sau Triệu Vân sẽ ở dưới trướng của Lưu Bị.
2,3 phút sau, Cao Chẩn nói: "Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong thì chúng ta sẽ bắt đầu."
Hứa Trăn gật đầu, đứng dậy đi về phía khoảng trống giữ bàn ăn và ghế sô pha.
Trợ lý đạo diễn lão Ngô ở bên cạnh cầm laptop.
Đọc lời thoại của Lưu Bị trước: "Nghe danh tướng quân đã lâu, hôm nay rốt cuộc được diện kiến, may mắn biết bao."
Hứa Trăn đóng vai Triệu Vân hơi khom người, chắp tay nói: "Vân có tài cán gì, dám phiền đến sứ quân tán thưởng."
Lão Ngô nói: "Triệu tướng quân khiêm tốn rồi. Dưới trướng Công Tôn tướng quân mặc dù có hàng vạn tướng sĩ, nhưng anh hùng chân chính chỉ có mình Triệu tướng quân."
"Thế nhân đều khen Lữ Bố dũng nhất thiên hạ, lại không biết sự vũ dũng của Triệu tướng quân hơn xa thất phu Lữ Bố."
Lời nói này vừa ra, Triệu Vân hơi sững sờ.
Hắn hơi ngẩng đầu lên, nhưng mắt lại không dám nhìn thẳng vào Lưu Bị, chỉ hơi tiến lên nửa bước, cúi đầu nói: "Nhận được sự yêu thích của Lưu quân sư, mạt tướng không dám nhận."
Xem đến đây, Cao Chẩn trên sô pha hơi cong cong khóe môi.
Đứa nhỏ này không tồi!
Lời kịch ổn, tư thế thắng thắn, biểu tình lại không có quá nhiều thay đổi, nhưng rõ ràng từ trong những chi tiết nhỏ này có thể cảm nhận được sự mừng rõ sau khi được thán thành.
Rất tốt!
Bên kia, thử vai vẫn đang tiếp tục.
Lưu Bị nói: "Bị có một chuyện muốn hỏi tướng quân."
"Người Ký Châu hơn nửa dựa vào Viên Thiệu, vì sao tướng quân lại chọn Công Tôn Toản?"
Triệu Vân thấp giọng nói: "Thiên hạ đại loạn, không biết ai hơn, dân còn đang khó hiểm. Lúc đó Công Tôn tướng quân ở ngoài diệt Ô Hoàn, trong phạt Trương Giác, bảo đảm Ký Châu một phương thái bình, Vân đây nguyên giúp sức cho Công Tôn tướng quân."
Lưu Bị nói: "Chim khôn chọn cây mà đậu, tướng quân là nhìn trúng Công Tôn Toản có thể đạt được một phen bá nghiệp đế vương?"
Nghe được lời này, Triệu Vân không chút do dự lắc đầu, nói: "Chủ công của ta mặc dù thiện chiến, nhưng thích đao to búa lớn, không nghe lời trung thành, sợ nằng khó mà chỉnh đốn lại cơ nghiệp Hán thất."
Lưu Bị nói: "Vậy tướng quân cho rằng, người nào có thể đảm nhận trọng trách này?"
Triệu Vân im lặng trong chốc lát, sau đó từ từ ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Lưu Bị, biểu hiện trịnh trọng nói: "Thiên hạ địa loạn, đầu tiên là vì lòng người loạn lạc tan tác. Muốn trị thời loạn lạc, cần chữa tâm người trước."
"Người sau này có được thiên hạ, nhất định phải là quân tử nhân nghĩa như Lưu Sứ Quân!"
Lời nói này chân tình tha thiết, trợ lý đạo diễn lão Ngô nhìn ánh mắt kiên nghị của Hứa Trăn, chỉ cảm thấy ngây ngất, tựa như tin chính mình thật sự có bản lĩnh này.
--- A, lời khen đến từ "người thành thật" như này quả nhiên lực sát thương tăng gấp đôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận