Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 636: Thập Nguyệt Vi Thành

Hứa Trăn gật đầu, mở văn kiện trong tay ra, ánh mắt dần dần sáng lên.
Bởi vì gần đây xem rất nhiều kịch bản cho nên năng lực giám định và thưởng thức của Hứa Trăn cũng giống như nước lên thì thuyền lên.
Trong văn kiện chỉ có phần giới thiệu sơ lược về câu chuyện nhưng có thể thấy trình độ biên kịch của bộ phim này khá tốt.
Mâu thuẫn cốt lõi của bộ phim rất đơn giản:
Cuối nhà Thanh, Trung Sơn tiên sinh từ hải ngoại trở lại Hương Giang tổ chức cuộc vận động cách mạng, một đám nghĩa sĩ xuất thân hèn mọn vì bảo vệ sự an toàn cho Trung Sơn tiên sinh mà tắm máu chiến đấu hăng hái, cuối cùng thành công trợ giúp Trung Sơn tiên sinh tránh thoát khỏi mạch nước ngầm mãnh liệt.
Mặc dù sự việc rất đơn giản, nhưng điều thiên tài của câu chuyện này là biên kịch sử dụng kỹ năng tường thuật tuyệt vời để giải thích rõ ràng mọi nhân vật trong câu chuyện.
Có đến hàng chục người có tên họ đầy đủ, từ lãnh tụ cách mạng cho tới người buôn bán nhỏ, mỗi người đều có những đặc điểm của chính mình, các ràng buộc và khúc mắc.
—— đây là một bộ phim mang ý nghĩa hình tượng chân chính.
Sau khi xem xong vài trang, Hứa Trăn hỏi: “Kiều ca, tên bộ điện ảnh này là gì?”
Kiều Phong nói: “Nghe nói tên dự kiến là “Thập Nguyệt Vi Thành”.”
Hứa Trăn nghĩ nghĩ, không quá hiểu ý nghĩa của tên này, cho nên đành tiếp tục đọc tiếp nội dung.
Phần kịch bản mà mình nhận được là của một nhân vật tên Lý Sùng Quang.
Xem giả thiết, đây là thiếu gia của một ông chủ lớn tại Hương Giang.
Cha hắn là phú thương có uy tín tại Hương Giang, về già mới có con, cho nên vô cùng sủng nịch đứa con trai này…
Di, giả thiết này, không hiểu sao lại khiến người ta nghĩ đến Từ Hạo Vũ….
“Để anh kể cho cậu một câu chuyện thú vị.”
Lúc này, Kiều Phong đang ngồi ở hàng ghế trước lái xe, cười nói: “Hoàn Cầu giải trí đầu tư cho bộ điện ảnh này, cho nên nhân vật hiện tại đang nằm trong tay cậu vốn là đạo diễn muốn tìm Từ Hạo Vũ tới diễn, nhưng ba hắn lại không cho hắn nhận.”
Hứa Trăn nghe được đạo diễn thật sự đi tìm Từ Hạo Vũ thì nhịn không được cười nói: “Từ Hạo Vũ diễn thực thích hợp a, nhưng tại sao Từ tổng lại không cho hắn nhận?”
“Ha ha ha……” Kiều Phong vỗ tay lái, phá lên cười, nói, “Đúng vậy, thật sự rất thích hợp.”
“Cậu thử đoán xem? Tháng trước Từ Hạo Vũ đã đâm nát chiếc Bugatti của ba hắn.”
“Từ Hãn tức giận đến chửi má nó, nói, để tên này đóng thiếu gia chỉ làm kéo chân đoàn phim, tốt nhất là diễn người lái xe, để cho hắn tỉnh táo lại!”
Hứa Trăn bật cười nói: “Hắn mới vừa đâm hỏng chiếc Bugatti, còn dám để hắn làm người lái xe?”
Kiều Phong quay đầu nói: “Là người kéo xe.”
Hứa Trăn: “……”
Được rồi, Từ tổng quả nhiên không hổ là hình mẫu của người cha ruột!
“Thập Nguyệt Vi Thành” là một bộ phim điện ảnh hợp tác giữa Hương Giang (Hồng Kông) và Đại Lục, do đạo diễn Trần Tử An của Hương Giang chỉ đạo.
Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Trăn tham gia vào phim được đồng sản xuất.
Năm đó hắn đã từng đóng vai “Kim Xà Lang Quân” Hạ Tuyết Nghi trong “Bích Huyết Kiếm” (CV: Máu Đào Kiếm) của đài truyền hình Hương Giang và đài Khánh Kịch đồng sản xuất. Đó là một bộ phim hợp tác giữa hai bên, hơn nữa thành tích ratings cũng không tồi.
Tuy nhiên điều trùng hợp ở đây là địa điểm quay chụp của hai bộ phim đều không phải ở Hương Giang.
“Bích Huyết Kiếm” đường quay ở phim trường Hoành Châu, mà “Thập Nguyệt Vi Thành” lại chủ yếu lấy cảnh ở Ma Đô.
Nghe Kiều Phong nói, để quay tốt “Thập Diện Vi Thành” mà đạo diễn Trần Tử An đã cố ý bỏ ra 5000 vạn để xây dựng một cơ sở điện ảnh.
Đối với thông tin này, Hứa Trăn vừa cảm thấy kinh ngạc vừa cảm thấy khâm phục.
Quả nhiên là người giàu có!
Trách không được lại chịu bỏ ra 300 vạn thù lao để mời diễn viên đặc biệt, ông ấy thực sự là một tay kiếm tiền giỏi!
……
Hôm nay là 30 tháng 3, Hứa Trăn đáp ứng lời mời đi tới Ma Đô để thử vai.
Sau khi xuống máy bay, hắn đi thẳng đến đoàn phim “Thật Diện Vi Thành” và tận mắt chứng kiến cơ sở quay phim mới được hoàn thành này.
Phim trường chiếm diện tích rất lớn, trong đó có gần ngàn tòa nhà dân cư và mấy trăm gian hàng. Ở trong thành thậm chí còn có một con sông nhân tạo, gần như được trùng tu 1: 1 với kiến trúc Hương Giang năm 1905.
Hứa Trăn quay đầu nhìn chung quanh, nhìn những tòa nhà kiểu phương Tây, mang đậm màu sắc thực dân, quảng trường chặt chẽ cùng với các biển hiệu gỗ mang nhiều màu sắc. Hắn bỗng dưng cảm thấy bản thân như đã quay ngược thời gian về 100 năm trước, hoặc là lạc vào trong thế giới họa báo.
Điều khiến hắn cảm thấy kỳ diệu hơn chính là: Lúc đi một vòng trong phim trường, hắn đã nhìn thấy được vô số gương mặt quen thuộc.
Một vị đại ảnh đế chuyên đóng vai lão đại hắc bang đang ở bên đường phát tờ rơi, một bị thiên vương mặc trang phục của người ăn xin, lười biếng mà nằm ở trong góc đường. Tiểu sinh đương hồng tuyến một Từ Hạo Vũ thì lôi kéo xe kéo, chạy như điên trên đường….
“Nha, sư phụ?”
Lúc đang chạy vội, Từ Hạo Vũ thoáng nhìn thấy Hứa Trăn đang đứng ở ven đường, gã vội vàng dừng bước chân, vẻ mặt kinh hỉ mà kêu lên: “Sau cậu lại ở chỗ này? Tới thăm ban tôi sao?”
Nói xong, gã chỉ chỉ xe kéo sau lưng mình, nhếch miệng cười nói: “Tới nha, lên xe!”
“Tôi mang cậu đi hóng gió!”
Hứa Trăn: “……”
Hắn nhìn biểu tình tiêu sái trên mặt Từ Hạo Vũ, bỗng nhiên cảm giác thằng nhãi này không phải đang kéo xe thông thường mà là xe thể thao.
Được rồi, theo ý nghĩa nào đó thì đây thật sự là một chiếc “Xe thể thao”, ý trên mặt chữ “Xe thể thao” ….
Hứa Trăn nhịn không được mà cười nhẹ, sau đó nói với Từ Hạo Vũ: “Anh đang làm gì? Kéo một chiếc xe trống chạy tới chạy lui trên đường phố.”
Từ Hạo Vũ duỗi tay nắm lấy khăn lông trắng vắt trên cổ, chà chà lên mặt, nói: “Vừa rồi Trần đạo nói với tôi, để tôi kéo xe chạy hai vòng trên phố làm nóng người, như vậy mới có thể tạo ra hiệu quả chân thật nhất.”
Hứa Trăn nghe gã nói như vậy thì quay đầu nhìn xung quanh, hỏi: “Tại sao lại không thấy Trần đạo đâu?”
Từ Hạo Vũ nói: “Trần đạo đi tới tổ đạo cụ, lát nữa sẽ quay về.”
Hai người di chuyển từ gữa đường cái đến dưới bóng mát ven đường để hàn huyên mấy câu chuyện đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận