Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 693: Bắt Đầu Lo Lắng

Từ khi bắt được giải Thị đế Ngọc Lan, tâm thái Hứa Trăn liền thả lỏng đi rất nhiều, đến bây giờ hắn mới hiểu được tâm tình khi Hào ca đến tranh vai diễn “Kim Xà Lang Quân”.
Có một số nhân vật một khi nhìn thấy được thì cảm giác như cỏ mọc trong tim, không diễn được là cả người liền khó chịu.
Kim Xà Lang Quân như thế, Chu Truyền Võ như thế, Cung Thứ cũng giống như vậy.
Rời khỏi đoàn phim hai tuần, Hứa Trăn trước sau cũng không có quên Cung Thứ.
Một khi rảnh rỗi, hắn sẽ vắt hết óc để cân nhắc tìm phương pháp diễn xuất cho các cảnh tiếp theo, cẩn thận nghiền ngẫm tâm lý của Cung Thứ ở mỗi giai đoạn, tâm tâm niệm niệm muốn diễn thật tốt nhân vật này.
Hơn nữa, gần đây Hứa Trăn có rất nhiều ý tưởng mới muốn thử.
Cách đây không lâu trong đoàn phim “Thập Diện Vi Thành”, hắn đã học được một kỹ xảo nhỏ từ tiền bối Lương Võ Triết —— ngôn thiển tình thâm.
Cái gì gọi là “Ngôn thiển tình thâm” ?
Nói một cách đơn giản, trong một số ít trường hợp, đặc biệt là lúc cần nghiêm túc trịnh trọng, cảm xúc bên trong muốn bộc lộ hết mức có thể, nhưng biểu hiện bên ngoài phải tận lực khống chế.
Bởi vì trong một số trường hợp, những màn trình diễn quá đơn giản, thiếu thứ bậc, khán giả bị thiếu một tầng giảm xóc, khiến họ đột ngột chuyển đến giai đoạn xúc động cuối cùng, từ đó khó sinh ra cảm xúc “Quay đầu”.
Mà biểu đạt ẩn nhẫn có thể làm thăng hoa cảm xúc này và đạt được hiệu ứng nghệ thuật cảm động lòng người hơn.
Lúc trước khi đóng vai Chu Du, Trần Chính Hào đã từng đề cập đến và muốn hắn “thu liễm” một chút, tuy nhiên thực lực của Hứa Trăn lúc ấy còn có hạn, dù trong lòng hiểu rõ nhưng đến lúc biểu diễn lại có chút lực bất tòng tâm.
Bây giờ đã hơn hai năm trôi qua, Hứa Trăn tin rằng mình có khả năng đưa kỹ thuật này vào thực tế.
Thế nhưng, điều khiến hắn hơi do dự chính là dù sao Cung Thứ cũng là một nhân vật phản diện, nếu hắn diễn quá mức, thì liệu hắn có cướp ánh đèn sân khấu của Lục ca hay không?
Nghĩ đến đây, Hứa Trăn lập tức tự giễu mà nở nụ cười.
—— Tiểu Hứa a Tiểu Hứa, ngươi cũng quá tự phụ!
Ánh đèn sân khấu của Lục ca là thứ ngươi có thể đoạt được sao?
Cứ diễn xuất nhiệt tình! Lục ca nào cần ngươi lo lắng!
Cúp vàng Ngọc Lan là sự động viên của tiền bối trong nghề đối với người, không phải để ngươi bay lên.
Đem hết toàn lực diễn thật tốt vai của mình, đây mới là sự tôn trọng lớn nhất đối với Lục ca!
……
“Hắt xì!”
Cùng lúc đó, Liễu Vĩnh Thanh đang chuẩn bị cho những cảnh quay kế tiếp thì đột nhiên hắc xì một cái vang dội.
Lúc này, y không hề tin tưởng mười phần như Hứa Trăn tưởng tượng.
—— tào, mình sắp phải diễn cảnh Lục ca giăng bẫy dụ bắt Cung Thứ, thật sự rất khó!
Ngày thường khi Liễu Vĩnh Thanh diễn kịch cùng với Hứa Trăn, y đều trước sau căng chặt như dây đàn, không dám có một chút lơi lỏng.
Diễn xuất của đứa trẻ này thật sự có điểm tà môn, sức cuốn hút đặc biệt mạnh, hơi không lưu ý thì những người khác sẽ trở thành phông nền của hắn.
Mà cảnh quay kế tiếp lại là thời khắc sáng nhất của Cung Thứ, Liễu Vĩnh Thanh nhìn kịch bản, cảm giác giống như lâm vào đại địch.
Trong cảnh này, Cung Thứ mạo hiểm lén quay về thành phố, muốn thỉnh Lục ca rời núi chủ trì đại cục; nhưng Lục ca lại lợi dụng sự tin tưởng của Cung Thứ đối với mình, cho nên thiết hạ bẫy rập, lập mưu bắt sống đối phương.
——Nếu diễn không tốt thì cảm giác đồng cảm của khán giả sẽ chạy lệch lên người Cung Thứ.
Bởi lẽ, những khán giả bình thường sống trong thời bình nên khó có thể hiểu được sự lựa chọn khó khăn của những bậc tiền bối cách mạng đã từ bỏ tình cảm nhỏ nhoi vì chính nghĩa.
Điều mà mọi người có thể cảm nhận không phải là nỗi đau lăng trì của đại nghĩa diệt thân, mà là sự tuyệt vọng của huynh đệ khi bị bán đứng.
Huống chi, người bị huynh đệ bán đứng lại là Hứa Trăn thủ vai…
Tào!
Liễu Vĩnh Thanh nhịn không được muốn dậm chân chửi má nó.
Này thần mẹ nó “Vai ác” ! Là muốn bức tử lão tử đi!
Để một Thị đế Ngọc Lan trẻ tuổi diễn loại tiết mục đau khổ khi bị huynh đệ bán đứng…
Ai mẹ nó dám nói chính mình còn có thể giữ vững góc nhìn của khán giả ở dưới loại tình huống này? Ai? !
Đứng ra, ta quản hắn kêu cha! !
Liễu Vĩnh Thanh hùng hùng hổ hổ mà lật xem kịch bản, nghiến răng nghiến lợi viết phần tiểu truyện của nhân vật.
Dứt khoát sửa lại đoạn này? —— không, càng không!
Lão tử càng muốn diễn!
Lão tử lại cứ cảm giác câu chuyện này là hợp tình hợp lý, là cảm động lòng người, nó là hiện thân chân thực nhất cho những gian khổ mà tác giả đã ngầm thể hiện!
Không diễn tốt? Vậy thì phải cố gắng diễn cho tốt!
Đánh lên 120 phân tinh thần, tâm trạng của Lục ca đã trở nên tốt hơn, nhất định phải để cho khản giá cảm nhận được nỗi đâu vạn tiễn xuyên tâm mà các tiền bối cách mạng phải chịu, đó mới là công việc của một diễn viên thực thụ!
……
Hứa Trăn cùng Liễu Vĩnh Thanh đều đứng trên quan điểm của họ và đã chuẩn bị đầy đủ cho cảnh quay quan trọng của bộ phim này.
Cả hai vẫn trò chuyện và cười đùa như ngày thường, nhưng những người còn lại trong đoàn đều cảm nhận rõ bầu không khí căng thẳng.
Đặc điểm điển hình hơn là: Người bị Liễu đạo mắng chửi trên phim trường đã tăng lên đáng kể.
Mặc dù Hứa Trăn rất ít khi phạm sai lầm nhỏ, nhưng những người khác sẽ phạm, vì vậy nhóm người này đã trở thành đối tượng trước hóng súng, bị mắng vô cùng thảm…
Mọi người đều cảm thấy được, gần đây tâm trạng của lão đại có thể rất xấu, cho nên tự mình cúi đầu mà làm việc chăm chỉ.
Ngày 28/6, đoàn phim "Phong Tranh" cuối cùng cũng bắt đầu quay cảnh Lục ca dụ bắt Cung Thứ.
Vào lúc 3 giờ sáng ngày hôm đó, cả đoàn phim đã lên đường đến nơi lấy cảnh: Đó là một rừng cây nhỏ ở phía bắc phim trường.
“Chúng ta đi ở trên đường lớn……”
Cánh tay của người lái xe đang đặt trên cửa sổ đang mở, làn gió ban mai thổi qua, miệng ngâm nga một chút giai điệu, đang định vui vẻ châm một điếu thuốc, thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Liễu Vĩnh Thanh phóng tới, thế là trong lòng đột nhiên run rẩy, ngượng ngùng.
Ước chừng mười phút sau, xe buýt đoàn phim đã đi vào rừng cây nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận