Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 234: Không Hổ Là Thủ Khoa

Mạnh Nhất Phàm bị mấy lời này của hắn chọc đến cười to, nói: “Ếch ngồi đáy giếng? Phiên bản cũ của “Vạn Gia Ngọn Đèn Dầu, tôi chưa xem sao?
"Đó là một vở kịch cách đây hơn mười năm, mà phương pháp diễn xuất của năm đó đến hiện tại đã sớm không thực hiện được.
“Tôi khuyên cậu vẫn nên xem thêm nhiều phim mới trong mấy năm nay, đừng cứ giữ khư khư đống vỏ quýt khô và hạt kê thối đó mà nghĩ rằng mình hiểu được bao nhiêu việc!”
Mạnh Nhất Phàm này đang trong cơn tức giận, cậu buột miệng nói ra suy nghĩ của mình, cậu chỉ muốn trấn áp sự kiêu ngạo của Thẩm Đường, không nghĩ nhiều đến những chuyện khác.
Vừa nói ra những lời này, cậu liền nhìn thấy Thẩm Đường dưới khán đài biến sắc mặt, nhất thời không nói nên lời, cảm thấy mình đã thắng đối phương, trong lòng ẩn ẩn có chút ám sảng.
Tuy nhiên, trong một giây tiếp theo, sân khấu ban nãy vẫn còn đang sột soạt bỗng trở nên yên ắng.
Mạnh Nhất Phàm cảm thấy những ánh nhìn kỳ lạ của khán giả, đột nhiên nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Ngọa tào…
Lời lời vừa rồi của mình, giống như có điểm không quá thích hợp!
Điều mà hai chúng ta đang tranh cãi không phải là Thơ Đường và Thơ Tống, thơ nào lợi hại nhất, mà hiện tại “Thơ Đường” vẫn chưa chết đâu!
Không chỉ không chết, các diễn viên của phiên bản cũ “Vạn Gia Ngọn Đèn Dầu”, bao gồm Thẩm Đan Thanh, Dương Lập Tâm, Bặc Tồn Hân…đây đều là những vị đại lão đứng đầu trong giới kịch nói!
Mạnh Nhất Phàm nhìn hai ba trăm cái đầu đen kịt dưới khán đài, mồ hôi nhất thời lấm tấm trên trán.
Nếu tên nào không có mắt, đem lời này của mình truyền tới tai của đại lão, vậy thì chết chắc rồi? ?
Giờ khắc này, chức nghiệp tu dưỡng của diễn viên kịch nói liền online trong nháy mắt, Mạnh Nhất Phàm vội vàng nói: “Thời điểm phát sóng “Vạn Gia Ngọn Đèn Dầu” năm đó, bối cảnh thời đại, thẩm mỹ đại chúng, giá trị hướng đền đều khác so với hiện tại.
“Phong cách biểu diễn của kịch nói cũng khác nhau. Nên điều chỉnh khi thời thế thay đổi
“Cuối cùng, ý nghĩa của biểu diễn kịch là gì? Đó là thể hiện những gì mọi người thích xem…”
Ngay khi Mạnh Nhất Phàm đang tuyệt vọng tìm cách khắc phục cho bản thân, thì ở dưới sân khấu, Mạnh Tường Đông đã cầm tập kịch bản trên tay lên, nhắm vào sau đầu, nhìn chằm chằm vào cậu ta và đi về phía sân khấu.
Thằng cháu trời đánh này!
Mày muốn để lão tử tức chết đúng không! !
Tao tạo cơ hội để mày đi ôm đùi Thẩm Đan Thanh, kết quả, mày lại để tao xem một màn này! !
Nếu không phải nãi nãi mày liên tục dặn dò và ra lệnh để tao chăm sóc cho mày, thì thật sự tao hận không thể xé xác mày ngay lập tức, đồ ngu này! !
Mạnh Tường Đông biết rõ trong lòng, nếu bây giờ ông đánh Mạnh Nhất Phàm một trận, đến lúc đó không tránh được bị người ta xử phạt.
Tuy nhiên, lúc này đây, ông ta đang muốn nhà trường trừng phạt chính mình!
Xử phạt càng nặng càng tốt, tốt nhất làm cho mọi người đều biết!
Bằng không, chỉ bằng hai câu mà Mạnh Nhất Phàm vừa nói, tiền đồ sau này của ông ta, thậm chí bao gồm danh tiếng của Mạnh gia đều sẽ bị tên nhóc này hủy hoại!
Nhưng mà, Mạnh Tường Đông còn chưa kịp lên sâu khấu, thì một người khác đã đứng lên trực tiếp giành lời nói đầu với Mạnh Nhất Phàm.
“Cho tôi ngắt lời một chút,” Bên cạnh Thẩm Đường, một nam sinh thon gầy trong chiếc áo sơ mi trắng đứng lên khỏi chỗ ngồi, nhìn thẳng vào Mạnh Nhất Phàm trên sân khấu và nói, “Đánh giá vừa rồi của cậu đối với nguyên bản “Vạn Gia Ngọn Đèn Dầu”, xin lỗi vì tôi không thể đồng tình.”
Xôn xao!
Lời này nói ra, ánh mắt của mọi người có mặt lập tức chuyển từ sân khấu xuống dưới khán đài.
Hứa Trăn!
Tân sinh minh tinh nổi tiếng nhất năm nay!
Khán giả vốn đang khó chịu vì lời nhận xét thô lỗ của Mạnh Nhất Phàm vừa rồi, bỗng chốc trở nên phấn khích, giống như cá mập ngửi thấy máu.
Hứa Trăn đây là muốn thay bằng hữu đứng lên phản đối, hợp lực để bắn phá Mạnh Nhất Phàm sao?
Có trò hay để xem a!
Trên sân khấu, Mạnh Nhất Phàm còn đang tìm cách khắc phục lương tâm chột dạ, lại nghe Hứa Trăn chặn họng như vậy, khiến cậu ta càng thêm bực bội.
Cậu ta nghĩ thầm muốn dỗi hai câu, nhưng lại sợ chính mình lại khoan khoái cái miệng, sau khi do dự như vậy, Hứa Trăn đã tiếp tục nói: “Phong cách không có gì nổi trội, nhưng biểu diễn có ưu khuyết.
“Tôi thật sự đã gặp các vị đại lão có thể sử dụng khả năng biểu diễn tinh tế vô cùng cảm động, nhưng còn tùy thuộc vào loại tình huống mà nó được sử dụng trong tình huống đó.”
Nói đến đây, nét mặt của Hứa Trăn đông cứng lại, nghiêm nghị nói: "Một màn biểu diễn vừa rồi của cậu, chính là sử dụng phong cách bừa bãi bất kể trường hợp nào, ngay cả sợi tóc của Thẩm Đan Thanh lão sư cũng không bằng!”
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Mạnh Nhất Phàm sững sờ nhìn Hứa Trăn dưới sân khấu, mặc cho hắn mắng một phen rụng rời.
“Bốp bốp bốp…”
Một lát sau, giữa sân cứ nhiên còn thưa thớt mà vang lên một trận vỗ tay tán đồng.
Cùng lúc đó, Thẩm Đường, người vừa mới phun tào một trận với Mạnh Nhất Phàm, cũng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn bạn cùng phòng của mình.
Ai u uy, đồng minh đắc lực này ở đâu ra đây?
Đại ca mắng như không mắng! Không hổ là người đứng đầu Trung Diễn, bản lĩnh lời kịch còn đỉnh hơn tôi!
Nói xong, Hứa Trăn đưa chìa khóa, điện thoại di động và những vật dụng khác trong tay cho Thẩm Đường đang đứng ở bên cạnh, rồi quay lại nhìn Mạnh Tường Đông, người đang làm bộ muốn cầm kịch bản đi đánh người, cất cao giọng nói: "Mạnh lão sư, em là Hứa Trăn, khoa biểu diễn hệ chính quy, em muốn mượn sân khấu dùng một chút được không?”
Mạnh Tường Đông vừa nghe xong đã sững sờ, lặng lẽ cầm kịch bản trong tay, vòng ra sau lưng, hỏi: “Dùng làm gì?”
Hứa Trăn nói: “Em muốn dùng phong cách của Thẩm lão sư, thể hiện lại đoạn biểu diễn vừa rồi của Mạnh Nhất Phàm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận