Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1062: Xuân đến Tương Giang

Ánh nắng chiều chiếu xuống mặt sông màu xanh biếc, phản chiếu ánh hào quang màu cam.
Một chiếc thuyền nhỏ sơn lốm đốm căng buồm băng qua mặt sông phẳng lặng, những gợn sóng bập bềnh mở ra từng chùm ánh sáng đầy màu sắc.
Tống Úc ngước mắt nhìn xung quanh, thấy hai bên bờ sông không hề có trạng thái nguyên sinh giống như nơi phim trường lấy cảnh, mà là được xây dựng hiện đại hóa bằng đá đê và trồng cây liễu dọc theo dòng sông.
Trên con đường ván ven sông, rất nhiều du khách đang ngắm cảnh, sưu tầm cảnh vật bên bờ trông khá sinh động.
Lúc này gã mới nhận ra mình đã vô tình chèo thuyền vào một danh lam thắng cảnh gần đó.
Nghe thấy có mấy cô gái gọi thuyền trên bờ, Tống Úc và Hứa Trăn ngồi trên thuyền nhỏ hai mặt nhìn nhau, có chút xấu hổ.
Lúc này đã hơn 6 giờ tối, các tàu du lịch trong khu thắng cảnh đã ngừng hoạt động.
Các cô gái đã vất vả mới "đợi" được một con thuyền, còn bám riết không tha đuổi theo suốt quãng đường dọc theo bờ sông, vô cùng gắng sức vẫy tay về phía hai người...
"Người chèo thuyền, người chèo thuyền, chúng tôi muốn đi thuyền!"
Tống Úc không còn cách nào khác đành phải bỏ mái chèo xuống, đứng lên thuyền hét lớn: "Thuyền đánh cá không chở khách!"
Một người trong các cô gái chỉ vào Hứa Trăn trên thuyền, kêu lên: "Em trai mặc áo trắng này không phải là khách du lịch sao?"
Tống Úc đưa hai tay đặt bên miệng, vẻ mặt bình tĩnh hét lên: "Đây là lãnh đạo của chúng tôi!"
Lời này vừa nói ra, một loạt các cô gái bên bờ sông lập tức cười đến loạng choạng.
Hứa - lãnh đạo - Trăn ngồi trên thuyền cũng bị gã đùa đến dở khóc dở cười, hắn cười đến mức bả vai run lên.
Nhìn chiếc thuyền đánh cá nhỏ trôi xa dần theo dòng nước, các cô gái trên bờ có chút thất vọng dừng đuổi theo.
Thấy vậy, thuộc tính hoà đồng của Tống Úc ngay lập tức được kích hoạt, gã làm nóng cổ họng rồi cao giọng hát lên bài hát của ngư dân trên thuyền nhỏ.
Na Tống là bậc thầy cá hát nổi tiếng khắp giới ngư dân, để thực hiện bộ phim "Biên Thành", Tống Úc đã đặc biệt thuê một giáo viên thanh nhạc chuyên nghiệp để khổ luyện học dân ca trong 3 tháng, bây giờ gã đã có thể hát khá tốt.
Các cô gái trên bờ nghe tiếng hát, chỉ cảm thấy có sự phấn khích không tên, nhịn không được vỗ tay tán thưởng một hồi.
——Núi xanh nước biếc, thuyền đánh cá hát muộn, vậy mà không quay được một đoạn video gửi đến bạn bè?
Một lúc sau, hát xong mấy câu bài hát của ngư dân, các cô gái lại gọi muốn gã hát thêm một đoạn.
Tống Úc đứng trên thuyền lắc lắc mái chèo, tiêu sái mà xua tay.
Lúc này, một cô gái trong số đó kêu lên: "Anh không hát nữa thì 'lãnh đạo' của anh hát một đoạn!"
"Ha ha ha ha ha..."
Các du khách trên bờ biển xung quanh không thể nhịn cười, cũng ồn ào theo họ.
"Lãnh đạo hát một đoạn! Lãnh đạo đến một đoạn, ha ha ha..."
Hứa Trăn nghe thấy người ta điểm danh mình, mỉm cười quay đầu nhìn về phía bờ.
Bài hát của ngư dân? Thật xin lỗi, thực sự không biết.
Nhưng trong bầu không khí hiện tại, để tôi hát một đoạn kinh kịch hoặc là tụng kinh cho các người nghe cũng không thích hợp...
Lúc này hắn mới chợt nhớ ra 2 ngày trước mình đã mua một cây sáo ở khu danh lam thắng cảnh, bèn tùy ý lấy nó trong túi ra xem lưỡi gà có bị hư hại gì không, rồi chậm rãi thổi một đoạn "Xuân đến Tương Giang".
"A……"
Các du khách ở trên bờ nhìn bóng dáng hắn thổi sáo, tâm thần không khỏi dao động.
——Dưới ánh chiều tà, một thanh niên áo trắng đứng trên thuyền nhỏ đón gió, bóng lưng như ngọc phản chiếu trên mặt sông phẳng lặng.
Tiếng sáo trúc du dương dễ nghe thong thả vang lên, theo gió thổi vào tai mọi người, uyển chuyển êm tai giống như âm thanh của thiên nhiên.
Hứa Trăn đã học sáo trúc đúng bài bản trong mấy tháng chỉ để quay phim truyền hình, kỹ năng không đến mức xuất sắc nhưng bản thân tiếng sáo đã rất dễ nghe, cộng với giai điệu du dương, trong nháy mắt bầu không khí được kéo căng.
Bên bờ sông vừa rồi vẫn còn đang ồn ào đã dần dần yên tĩnh lại.
Trên bờ có không ít người lập tức lấy điện thoại ra quay chụp lại cảnh tượng này.
Trên thuyền nhỏ, Tống Úc đang dùng sức chèo, liếc mắt nhìn Hứa Trăn thổi sáo sau lưng mà không khỏi trợn tròn mắt.
Con bà nhà tôi, lão Hứa cậu...
Tại sao rõ ràng là cũng cùng một thời gian một địa điểm, mà tại sao khí chất thần thái của cậu lại cao sang như vậy, trong khi tôi lại bình thường như vậy? !
Còn có đám người đang quay video trên bờ kia nữa, có chút trình độ thưởng thức nào không? !
Ông đây hát ngư ca hay hơn mà, sau ba tháng khổ luyện thì trình độ của học sinh tiểu học cũng có thể thổi được cây sáo hỏng này!
Tôi không phục, không phục! !
...
Giờ này khắc này, ở bên bờ sông.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhìn bóng lưng Hứa Trăn thổi sáo, vẻ mặt thổn thức nhỏ giọng nói: "Tôi nhớ hình như có một câu nói miêu tả một mỹ nam thổi sáo trên thuyền, nói như thế nào ấy nhỉ?"
Mấy người ở trên bờ liếc nhìn nhau, trong đó có một cô gái đeo kính, khuôn mặt nhã nhặn hỏi: "Có phải là câu nói 'Người nào trên sông thổi sáo ngọc, thuyền nhỏ đưa khách tiêu tương xa' của Phùng Diên Tị không?"
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy một người bạn đồng hành bên cạnh lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, anh ấy ngầu quá..."
Cô lập tức nhảy bật lên cười nói: "Đúng, đúng, chính là câu này!"
Cô gái đeo kính: "..."
"Phốc... Ha ha ha ha ha! !!" Những người bạn đồng hành khác ở xung quanh lập tức phá lên cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận