Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 446: Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Nói tới đây, gã lôi từ trong cặp công văn ra một tập tài liệu dày cộp, đặt trên sàn thiện phòng, đẩy qua cho Hứa Trăn, nói, "Hôm nay tôi đã mang theo tất cả các dự án đã được phê duyệt.”
“Bắt đầu từ năm nay, Đông Nhạc sẽ làm phim điện ảnh —— là điện ảnh chân chính trên màn ảnh rộng, không phải loại phim quy mô nhỏ được phát sóng trên kênh số 6 của CCTV.”
Trâu Khánh Xuân dào dạt đắc ý nói: “Nếu cậu muốn diễn, một câu, nam chính liền để trốn chỗ.”
“Cậu có thể trở thành diễn viên chính trên màn ảnh rộng ở độ tuổi còn nhỏ như vậy, thành tích sau này của cậu nhất định sẽ không thấp hơn Trần Chính Hào hiện tại!"
Hứa Trăn: “……”
Mắt thấy trận tán gẫu với đại ca này lại sắp lạc đề, hắn liền vội vàng ngắt lời: “Có bao nhiêu diễn viên ở Hoa Hạ có thể đạt đến giai đoạn hiện tại của Trần Chính Hào?"
“Tôi thật sự không có kỳ vọng cao như vậy."
Trâu Khánh Xuân mặt mang khinh thường mà lắc lắc đầu, nói: “Cậu a, tầm mắt quá thiện cận.”
“Trần Chính Hào tính là cái gì? Hắn tới cao trung thì bỏ học, chạy đi làm “áo rồng” nhiều năm, nếu so sánh ra thì năm đó hắn cũng không bằng cậu!”
Hứa Trăn: “……”
Trần Chính Hào ở cách vách: “…”
“Cậu biết vì sao hắn diễn mãi vẫn không thể đạt được giải ảnh đế không?” Trâu Khánh Xuân vẫn tiếp tục luyên thuyên, “Đó là bởi vì giới chủ lưu bài xích hắn, xem thường hắn, cảm thấy xuất thân của hắn là không tốt, cho nên không đủ tư cách!”
“Cậu không giống như vậy, cậu chính là…”
“Khụ khụ khụ, khụ khụ, khụ khụ khụ khụ……”
Trâu Khánh Xuân còn chưa nói xong, thì Hứa Trăn ngồi ở đối diện bỗng nhiên ho đến kịch liệt, mạnh mẽ đánh gãy câu kế tiếp của gã.
Lúc này Hứa Trăn quả thực hận không thể đứng lên cho gã một cái bạt tai.
Người này…… Thật đúng là “Bậc Thầy Ăn Nói” !
“Trâu bộ trưởng……” Hứa Trăn ngẩng đầu lên, thanh âm lạnh nhạt, “Lời này không thể nói như vậy được.”
“Ngài cũng biết, Trần Chính Hào là thần tượng của tôi.”
“Ngài nói như vậy hắn và ta đều không vui vẻ.”
Trâu Khánh Xuân nghe thấy xưng hô của hắn thì cười nhạo nửa tiếng, sau đó trầm mặt xuống, nói: “Gọi sai, không phải “Trâu bộ trưởng” mà là “Trâu giám đốc”.”
Nói tới đây, hắn chỉnh dáng ngồi, lạnh lùng nói: “Tôi bây giờ là phó giám đốc điều hành của Đông Nhạc Điện Ảnh, có quyền tương đương với tổng giám đốc.”
Biểu tình của Hứa Trăn vẫn thanh lãnh như vừa rồi, nói: “Trâu giám đốc, ngài muốn nói ý gì?”
Trâu Khánh Xuân nói: “Tôi là thuyết giả cho Đông Nhạc, lời của tôi cũng đại diện cho Đông Nhạc.”
“Bộ điện ảnh trên màn ảnh rộng đầu tiên của Đông Nhạc, cậu có thể tùy ý chọn một nhân vật trong đó, mặc kệ là vai chính hay vai phụ.”
Trâu Khánh Xuân nghiêm mặt nói: “Những thứ Thái Thực Tiễn có thể cho cậu, tôi cũng có thể cho, thậm chí còn cho nhiều hơn hắn.”
Hứa Trăn an tĩnh mà dựa vào ven tường, cũng không thèm nhìn kịch bản được gã lật ra, nói: “Ngài có thể đưa “Lang Gia Bảng” cho tôi sao?”
“Cậu, người này…” Trâu Khánh Xuân tức khắc bị hắn chọc đến nổi nóng, gã đứng lên, nói: “Sao cậu lại cố chấp như vậy?”
“Một bộ truyền hình chỉ là kẻ hèn, chẳng lẽ có thể so sánh với tài nguyên điện ảnh?”
Trâu Khánh Xuân nhặt kịch bản từ dưới đất lên, nhìn về phía Hứa Trăn, nói: “Tôi đã vì cậu mà cố ý chuẩn bị toàn bộ kế hoạch, vốn định đào tạo cậu theo tiêu chuẩn của một ảnh đế..."
“Trâu thí chủ……”
Lúc này, Hứa Trăn ngửa đầu nhìn vẻ mặt vênh váo tự đắc của gã, lại một lần nữa thay đổi xưng hô, nói: “Bần tăng không muốn làm ảnh đế.”
Trâu Khánh Xuân trực tiếp nghẹn đến á khẩu.
“Vậy thì xem ra chúng ta không cần tiếp tục nói chuyện nữa?” Hồi lâu, Trâu Khánh Xuân lạnh lùng nói.
Hứa Trăn nhẹ gật đầu, thanh âm bình tĩnh nói: “Thân thể ôm bệnh nhẹ, thứ cho không tiễn xa được.”
Trâu Khánh Xuân nôn nóng mà đi tới vài bước, một tay xoa eo, một tay khác chỉ vào mũi Hứa Trăn, trừng mắt nhìn hắn sau một lúc lâu, rốt cuộc cắn răng nói: “Không biết điều!”
Dứt lời, gã phủ thêm áo khoác lông dê, cầm lấy kịch bản cùng cặp công văn, đẩy cửa phòng ra, xoay người liền đi.
Nhưng mà mới vừa đi ra ngoài không tới hai bước, Trâu Khánh Xuân lại chợt ngừng lại.
Đồng tử của gã co lại, đây là bị cảnh tượng trước mặt dọa đến nhảy dựng.
—— chỉ thấy, bên ngoài phòng, mấy trăm hòa thượng mặc tăng bào màu xám, an an tĩnh tĩnh đứng ở đó, bắt đầu từ sân nhỏ bên ngoài phòng trà đến bậc thềm cửa của Đại Hùng Bảo Điện.
Đảo mắt qua, biển người tấp nập.
Những người này vừa thấy Trâu Khánh Xuân đi ra, lập tức đồng thời nhìn về phía gã, đỉnh đầu trơn bóng của chúng tăng được ánh sáng của vầng trăng chiếu qua, nhìn giống như vòng sáng của thần thánh.
“Lộc cộc……”
Trâu Khánh Xuân theo bản năng mà lui về sau hai bước, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
“Mấy người muốn làm gì, muốn làm gì đây? !”
Gã cảnh giác mà nhìn đàn tăng nhân trước mắt này, theo bản năng ôm chặt cặp công văn trong tay.
Một vị lão hòa thượng dẫn đầu tiến lên hai bước, chắp tay nói: “A di đà phật…… Sắc trời đã tối, thỉnh thí chủ nhanh chóng rời đi.”
Trâu Khánh Xuân thấy thái độ của ông còn tính là khách khí, cho nên nỗ lực cho mình thêm can đảm, kêu lên: “Ông cũng biết tôi là thí chủ? Hóa ra đây là cách mà chùa miếu đối xử với khách hành hương? !”
“Bần tăng đang muốn nói chuyện này.” Nói, lão hòa thượng không nhanh không chậm mà lấy ra một cái túi vải, đưa cho Trâu Khánh Xuân, nói, “Thỉnh thí chủ đem vật ô uế này đi đi.”
“Không thành tâm, Phật tổ không thu.”
Nói, lão hòa thượng duỗi tay chỉ về hướng chân núi, híp mắt, nói: “Phật môn là nơi thanh tịnh, không thể bị mấy thứ tục tằng quấy nhiễu.”
“Thí chủ xuống núi đi. Về sau, cũng thỉnh không cần lại đến tệ chùa.”
“Pháp Vân chùa không chào đón ngươi.”
Trâu Khánh Xuân trực tiếp bị chúng tăng “Hộ tống” đuổi ra chùa Pháp Vân.
Trước đó, Liễu Nhiên hòa thượng còn thực thân mật mà gọi điện thoại cho cảnh giác giao thông, nói rằng bên ngoài cửa chùa có một chiếc xe ô tô đậu trái phép, cho nên nhờ xe tới cẩu đi.
Về việc Trâu Khánh Xuân sẽ vượt qua quãng đường 17 km giữa chùa Pháp Vân và huyện thành gần nhất vào lúc 8 giờ đêm, thì đó không phải là vấn đề mà các bần tăng cần phải cân nhắc.
A di đà phật……
Bạn cần đăng nhập để bình luận