Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 535: Lang Gia Bảng Đóng Máy

Vào đầu tháng 8, bộ phim truyền hình dài 52 tập “Sấm Quan Đông” cũng đã đi vào giai đoạn kết thúc, nhiệt độ một đường tăng vọt, bình quân ratings đã là đạt tới còn số 6% đáng kinh ngạc.
Mà cùng lúc đó, tại căn cứ quay ngoại cảnh Nam Nhạn Sơn ở Tiền Đường, công tác quay phim của đoàn “Lang Gia Bảng” cũng tiến vào giai đoạn kết thúc.
Vào một giờ sáng ngày 3 tháng 8, Hứa Trăn, Tống Úc và các nhân viên chủ sang khác tụ tập thành một nhóm, nghe đạo diễn quay phim đọc khẩu lệnh “Ba hai một”, hướng về phía màn ảnh hô to một tiếng:
“Đóng máy đại cát! !”
“Ngô! !!”
Chỉ một thoáng, âm thanh hò thét, âm thanh vỗ tay, tiếng thét chói tai vang tận trời xanh.
Vô số người ném những bó hoa của họ lên trời, trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ.
Hơn 4 tháng liên tục quay phim vất vả, cuối cùng cũng đã kết thúc!
Cho dù là diễn viên trước ống kính hay nhân viên ngoài máy quay, thì lúc này bọn họ đều đã mệt đến sức cùng lực kiệt.
Mọi người đều hưng phấn không thôi vì công tác đã hạ màn, đồng thời cũng cảm thấy vui mừng vì chất lượng quay phim đạt tiêu chuẩn cao trong mấy ngày qua.
Bọn họ biết, bộ phim này từ diễn viên đến công tác quay phim, tất cả đều trả giá mười phần thành ý.
“Lang Gia Bảng” tuyệt đối sẽ là một tác phẩm ưu tú, đáng để mọi người kiêu ngạo và tự hào!
……
Sau nghi thức ăn mừng đơn giản, đoàn làm phim "Lang Gia Bảng" đã chuẩn bị một bữa tiệc đóng máy cho mọi người.
Với tư cách là nam chính của bộ phim, Hứa Trăn tự nhiên cũng phải đi đến bữa tiệc.
Nói ra cũng thú vị, tuy hắn đã xuất đạo được ba năm, tham diễn không biết bao nhiêu tác phẩm truyền hình và điện ảnh, thế nhưng bản thân Hứa Trăn lại rất ít tham gia các bữa tiệc đóng máy như thế này.
Bởi vì trước "Lang Gia Bảng", Hứa Trăn trước sau đều diễn vai phụ, không có nhiều cảnh quay, cho nên trước khi đoàn phim đóng máy, hắn đã quay xong các cảnh của mình và rời tổ.
“Tam Quốc” là như thế, mà “Sấm Quan Đông” cũng tương tự.
Có thể cùng các chiến hữu sớm chiều ở chung hơn nửa năm, ngồi chung một bàn, tay nâng chén thổn thức một phen, tâm sự những chuyện vui buồn của mấy tháng qua, nói chung cũng là một chuyện thú vị.
Chẳng qua……
Hứa Trăn không biết tại sao, bản thân lại không thể vui vẻ được.
Hắn nhìn những khuôn mặt tươi cười vui vẻ hoặc phấn khích của những người xung quanh, nhìn bằng hữu và kẻ thù trong bộ phim ngồi bên nhau không phân biệt trận doanh, nâng chén và cao giọng cười đùa, không hiểu sao hắn lại có chút thương cảm.
Quay phim đã kết thúc.
Từ hôm nay trở đi, hắn không còn là tông chủ “Mai Trường Tô” của Giang Tả Minh, mà một lần nữa biến trở về diễn viên Hứa Trăn.
Hắn ngồi vào bàn, ngơ ngác nhìn vào nồi cà chua thịt bò nạm trên bàn cơm.
Ánh lửa lập loè mỏng manh dưới đáy nồi, bên trong nồi lẩu, nước canh đặc sệt “Ùng ục ùng ục” sôi, nhiệt khí từ trong nồi bốc hơi, đem vị chua ngọt mê người tràn ngập khắp không gian xung quanh.
Hứa Trăn vươn tay, cảm nhận được hơi nóng từ chiếc bếp nhỏ, bỗng nhiên nhớ tới một câu thoại trong “Lang Gia Bảng”:
Đôi tay này của ta, trước kia từng kéo căng một cây cung lớn, hàng phục liệt mã…
Lúc nghĩ đến những chuyện này, Hứa Trăn hơi hơi cúi thấp đầu xuống, không lý do mà cảm thấy một trận đau lòng.
“A Trăn….”
Kiều Phong nâng cốc lên, ngồi xuống bên cạnh Hứa Trăn, nói: “Mệt mỏi thời gian dài như vậy, mỗi ngày không quản ngày đêm liên tục làm việc, hiện tại đã diễn xong rồi, đáng lẽ phải vui vẻ mới đúng?”
“Thế nhưng tại sao anh lại cảm thấy cậu không mấy vui vẻ?”
Hứa Trăn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kiều Phong đã có chút men say, mỉm cười nói: “Đúng vậy, diễn xong rồi, từ ngày mai sẽ không cần diễn nữa.”
Hắn khe khẽ thở dài, đem thân thể dựa vào lưng ghế, nói tiếp: “Kết thúc rồi.”
Nhìn thấy biểu tình buồn bã mất mát của hắn, trong lòng Kiều Phong liền hơi lo lắng.
Đứa nhỏ này, có phải quá nhập tâm vào vai diễn hay không?
Mình có nên nghĩ cách để hắn mở lòng?
“Ách, anh cũng không biết làm thế nào để cậu thông suốt….” Kiều Phong buông chén rượu, lo lắng nói: “Anh không phải là diễn viên, không thể hiểu được tâm tình của cậu…. nếu không được thì để anh tìm cho cậu một cố vấn tâm lý?”
Hứa Trăn nghe vậy thì ngẩn ra, chợt vẫy vẫy tay, nói: “Không cần, thật sự không cần.”
“Chưa tới mức phải cần một vị cố vấn tâm lý, mấy ngày trước sư phụ đã gửi một bài kinh văn để em niệm tụng rồi.”
“Phốc……” Vừa nghe lời này, Kiều Phong nhịn không được cười lên tiếng.
Hứa Trăn thấy thế cũng nhịn không được mà nở một nụ cười.
“Được rồi, vậy để cậu tự mình điều chỉnh,” Kiều Phong nói, “Làm diễn viên thì nhất định phải diễn các nhân vật muôn hình muôn vẻ.”
“Ngay cả nhân sinh còn có đầu có cuối, huống chi là một bộ phim.”
Kiều Phong vỗ vỗ bả vai của Hứa Trăn, nói: “Sau này sẽ còn nhiều nhân vật mà cậu yêu thích.”
“Cậu buồn là chuyện rất bình thường cho nên không cần tự cảm thấy áp lực.”
“Thương tâm mấy ngày, làm việc khác để giải sầu, vậy là một trang mới được lật qua.”
Hứa Trăn cười gật gật đầu.
Kiều Phong nói: “Trong khoảng thời gian này cậu đã rất vất vả, chúng ta tạm thời sẽ không làm gì cả, cậu cứ thoải mái coi phim để thư giản.”
“Vừa đúng lúc “Sấm Quan Đông” không đến mấy ngày nữa sẽ kết thúc, mà trước đó không phải cậu còn chưa coi sao, hiện tại có thể từ từ xem”
“Chờ hai ngày nữa, anh sẽ tìm cho cậu một chuyện gia dinh dưỡng, để cho câuu bồi bổ lại thân thể.”
“Trước đây do yêu cầu của nhân vật cho nên mới giữ cơ thể gầy như vậy, còn tác phẩm tiếp theo cậu sẽ diễn một nam sinh cao trung, không cần thiết phải gầy, nhìn qua sẽ cảm thấy yếu ớt, không khỏe mạnh.”
Hứa Trăn nghe vậy thì gật gật đầu, chợt hỏi: “Kiều ca, bộ phim tiếp theo bao giờ sẽ khởi động máy, đã định thời gian chưa?”
Kiều Phong xua xua tay, nói: “Còn rất sớm, ít nhất là vào khoảng tháng 10.”
“Cậu có rảnh thì đọc kịch bản trước, không rảnh cũng không cần sốt ruột.”
“Đề tài tình yêu vườn trường đối với cậu còn không phải là giết gà dùng dao mổ trâu sao?”
Hứa Trăn hơi hơi mỉm cười, không nói thêm gì.
Theo hắn, diễn xuất có cao có thấp mà nhân vật cũng có điểm khó, điểm dễ.
Ngay cả thể loại tình yêu vườn trường cũng sẽ có những ưu và khuyết của riêng nó.
Bất luận là nhân vật gì thì hắn cũng sẽ coi trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận