Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 996: Phụ Huynh Bà Nội Anh! !

Những lời nói của phụ huynh học sinh này khiến Liễu Mộng Dao tức giận đến mức suýt thăng phi khỏi chỗ.
Chú ơi năm nay tôi mới 27! 27! Chỉ lớn hơn Hứa Trăn 3 tuổi!
Chúng ta đứng cạnh nhau, tại sao tôi lại là phụ huynh? !
Ngay cả khi tôi đội mũ và đeo khẩu trang mà không lộ mặt, chú không thấy tôi ăn mặc như thế nào sao? Không cảm nhận được hơi thở tuổi trẻ tràn ngập trên người tôi sao?
Hãy nhìn chiếc mũ đi biển dệt thủ công theo phong cách cổ điển của tôi, hãy nhìn chiếc áo voan in hình phóng túng của tôi và hãy nhìn đôi giày trắng bán thể thao tràn đầy sức sống của tôi này...
Làm thế nào có thể là một phụ huynh học sinh? ?
Cùng lúc đó, Hứa Trăn nghe thấy lời này cũng có chút xấu hổ.
Chỉ có điều trong khoảng thời gian này, hắn vốn đang cố gắng tìm lại cảm giác của thiếu niên, lúc này hắn thực sự được coi là một học sinh cấp ba, ngược lại từ khía cạnh này cũng chứng minh rằng cảm giác mà hắn tìm rất chính xác, có thể tiếp tục cố gắng.
Về phần Liễu Mộng Dao đáng thương...
Hứa Trăn lén liếc nhìn đối phương một cái, cảm thấy hôm nay cô thật sự gặp bất lợi với trang phục của mình.
Đứng giữa một nhóm các bà cô đội mũ rơm to tướng, mặc áo hoa to và đi giày cao su, dường như không hề có cảm giác hài hòa.
Cùng với giọng nói líu ríu của cô, khí chất của một "phụ huynh" gần như đã đập ngay vào mắt.
Hứa Trăn xúc động không thể giải thích được: "Kỹ năng diễn xuất" của Liễu Mộng Dao trong phim không tốt bằng trong các chương trình tạp kỹ và trong các chương trình tạp kỹ thì không tốt bằng ngoài đời.
Thật ra bình thường tiếp xúc với nhau, hắn cảm thấy cô gái này khá thú vị, tán gẫu tùy tiện mà như đang đóng kịch vậy.
Đợi hai ngày sau "Thằng em lý tưởng" được lên sóng, mình vẫn phải cân nhắc làm thế nào để trạng thái tự nhiên của cô ấy trong cuộc sống được kích phát ra.
Chao ôi, còn một chặng đường dài để đi...
...
Vào khoảng 8 giờ sáng, một đám người bị chặn trước rào chắn, Liễu Mộng Dao tức giận rút điện thoại di động ra, xắn tay áo định thể hiện "thần uy" của mình.
Cô không có số điện thoại của hiệu trưởng trường trung học số 4, nhưng quả thật cô có số điện thoại chung của các chương trình tạp kỹ.
Cùng là người trong giới, sau vài cuộc điện thoại, Liễu Mộng Dao lập tức nắm rõ tình hình hiện tại.
Bao gồm tên của chương trình tạp kỹ, nhà sản xuất là ai, khách mời là ai, v…v… Tất cả đều được cô nắm rõ.
Theo đề nghị của Hứa Trăn, trước tiên Liễu Mộng Dao đặt số ẩn, sau đó trực tiếp gọi cho người phụ trách nhóm chương trình.
"A lô? Có phải ngài Cao không?"
Một lúc sau, cuộc gọi được kết nối, Liễu Mộng Dao đứng trước rào chắn, giọng chậm rãi nói: "Ngài Cao, xin đừng cúp máy."
"Tôi biết được phương thức liên lạc của ngài, nhất định là người có quan hệ với ngài, tôi cũng không có ý xấu gì, chỉ là muốn ngài nghe tôi nói hai câu."
Vừa nói, cô vừa hắng giọng, dùng giọng chương trình phát thanh nói rõ ràng: “Tôi đang ở ngã tư phía tây bắc của trường trung học số 4 Lộ đảo. Đường ở đây bị chặn vì chương trình tạp kỹ ‘Xuất Phát Đạp Thanh’. Việc đi lại bình thường của người dân đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng."
"Tôi biết rằng bên ngài đã liên hệ với bộ phận liên quan để đăng ký, nhưng việc kiểm soát giao thông của các chương trình tạp kỹ thường bị hạn chế về thời gian và không thể kiểm soát cả ngày."
"Hơn nữa, phương pháp quản chế nói chung là chuyển hướng và hạn chế phương tiện cơ giới, đồng thời chuyển hướng người đi bộ và phương tiện không có động cơ đi qua, không thể cứng nhắc chặn đường như vậy."
Trong khi nói, Liễu Mộng Dao liếc nhìn đám đông dày đặc xung quanh cô, nói: "Bây giờ chúng tôi có hàng trăm dân thành thị bị mắc kẹt ở đây, một số cần đi học, một số cần đi làm, tôi hy vọng ngài có thể tìm cách giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt, không gây ảnh hưởng xấu đến xã hội."
“Tôi không muốn phàn nàn, không muốn làm lớn chuyện, tôi chỉ muốn giải quyết vấn đề.”
"Dù sao ngài cũng đang làm một chương trình tạp kỹ, mà chương trình tạp kỹ là dựa vào danh tiếng của người bình thường, tôi tin rằng ngài nhất định không muốn loại tin tức tiêu cực này bị lan truyền, ngài có nghĩ vậy không?"
"..."
Liễu Mộng Dao nói cũng không nhanh, mỗi khi co nói ra một chữ, rất nhiều người lên tiếng phụ họa ở xung quanh, trong ống nghe hình thành từng đợt thanh âm.
Hứa Trăn đứng bên cạnh cô nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh nắm trong tay trí tuệ và toàn cục của cô, hắn cảm thấy mở rộng tầm mắt và không khỏi khâm phục người chị này.
Đúng là dân chuyên trong ngành nghệ thuật!
Khi chị Mộng Dao đụng đến lĩnh vực quen thuộc của mình thì rất đáng tin cậy!
Bên kia điện thoại, người phụ trách chương trình tạp kỹ hỏi: "Phu nhân, xin hỏi nên xưng hô thế nào?"
Liễu Mộng Dao nói: "Không cần xưng hô với tôi, tôi chỉ là một người dân bình thường."
Người phụ trách hỏi: "Cô có phải là phụ huynh của học sinh trường trung học số 4 Lộ đảo không?"
Liễu Mộng Dao: "..."
Phụ huynh ông bà anh!
Anh mới là phụ huynh! Cả gia đình anh đều là phụ huynh! !
…..
Lại là một cuộc đối thoại âm vang mạnh mẽ được thực hiện một cách phản cảm và hơi khó chịu.
Nhưng chung quy lại, sau hai ba phút, con đường bị phong tỏa tạm thời được thông thoáng, tiếng reo hò xung quanh như sấm dậy.
Trong bầu không khí nồng nhiệt của khán giả, Liễu Mộng Dao nghênh ngang kiêu ngạo dẫn Hứa Trăn và nhân viên kia trở lại chiếc xe buýt nhỏ và đã giành được những lời khen ngợi từ những người qua đường.
Cô ngồi trở lại chỗ của mình, nói với Từ Hãn: "Từ tống, chúng ta đi nhanh lên."
"Sau khi giải tỏa nhóm người này vẫn phải tiếp tục quản chế giao thông. Dù vẫn qua được nhưng chắc chắn không được suôn sẻ như mọi khi."
Nhưng lúc này Từ Hãn cũng không vội.
Ông nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài qua cửa kính xe, bình tĩnh nói: "Không sao, chúng ta không vội."
"Mọi người đi trước đi, chúng ta ở chỗ này chờ một chút."
Nói rồi, Từ Hãn vô cùng thoải mái ngả người ra sau, hơi nheo mắt lại, chợp mắt một chút trên xe buýt nhỏ.
Điêu Diễm Hồng, Thái Thực Tiễn và những người khác trong xe nhìn nhau mỉm cười.
Thậm chí Hứa Trăn còn lấy cuốn tiểu truyện nhân vật "Thẩm Thế Hà" của mình ra đọc một cách chăm chú, như thể chiếc xe buýt nhỏ là một phòng tự học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận