Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 676: Hai Cung Bậc Cảm Xúc

Một lát sau, lúc hắn đi đến trước mặt Liễu Vĩnh Thanh, loại cảm giác khẩn trương này đã đạt đến cực độ.
“Lục ca?” Hứa Trăn nhìn Liễu Vĩnh Thanh ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, liền khom người hỏi.
Lời vừa ra khỏi miệng, âm thanh có chút khẩn, còn thoáng có cảm giác hơi khàn khàn, Hứa Trăn vội vàng hắng lại giọng nói.
Lúc này, Trịnh Quốc Hoành đang giơ thiết bị thu âm thanh ở bên cạnh phim trường, hơi hơi nhường mày lên.
Di, xử lý giọng nói rất tốt nha!
Chỉ là một chi tiết nhỏ như vậy, không có diễn xuất quá mức, nhưng sự tù túng của nhân vật lúc này được thể hiện một cách rất sống động.
Xem cảnh đã hoàn thành rất khác với xem trực tiếp tại hiện trường.
Bởi vì thành phẩm thường sẽ bỏ sót một số chi tiết diễn xuất của chính diễn viên và thêm thắt rất nhiều thứ qua khâu hậu kỳ.
Một diễn viên giỏi thì cảnh quay hiện trường thường sẽ càng xuất sắc.
Giống như bây giờ.
Khoảnh khắc Hứa Trăn mở miệng, Trịnh Quốc Hoành liền cảm giác cả người vô cùng thoải mái.
Ông liếc mắt về phía máy quay cách đó không xa, lặng lẽ hạ thanh thu âm xuống một chút, để mic có thể ở gần diễn viên nhất mà không bị lọt vào ống kính.
Lúc này, Liễu Vĩnh Thanh chậm rãi mở mắt.
Đầu tiên y nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá Hứa Trăn đang an tĩnh trước mặt, sau đó quay đầu nhìn cảnh đường phố gà bay chó sủa ở bên ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra một nụ cười rất có hứng thú.
“Trung Thống vừa mới có người chết, con đường bên ngoài đều bị phong tỏa, nhưng “đầu sỏ gây tội” như người còn ngang nhiên thong thả đến tìm ta ăn cơm sao?”
Liễu Vĩnh Thanh duỗi tay chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện mình, nói: “Ngồi.”
Hứa Trăn nghe lệnh ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp như cũ, đôi tay thành thật mà đặt ở đầu gối, tư thế vô cùng ngay ngắn.
Khuôn mặt trẻ trung và biểu tình này khiến hắn trông có chút ngây ngô, không giống một kẻ liều mạng bắn chết một quan chức cấp cao ở khu vực trung tâm thành phố sầm uất, mà là giống một sinh viên chưa can thiệp sâu vào xã hội.
Liễu Vĩnh Thanh hỏi: “Biết người bị giết vừa rồi là ai không?”
Hứa Trăn rũ đầu, thấp giọng nói: “Người không thể hòa hợp với Lục ca.”
Liễu Vĩnh Thanh lại hỏi: “Súng ta đưa cho cậu đâu?”
Nghe được lời này, Hứa Trăn thoáng ngẩng đầu lên, do dự nói: “Khẩu súng đó đã bị sửa đổi, còn có bao tay che lấp dấu vân tay…”
Hắn hơi tạm dừng một lát, tiếp tục nói: “Ta đoán, ngài không muốn giữ khẩu súng đó nữa, cho nên ta đã để nó lại hiện trường.”
Giải thích xong, Hứa Trăn lén nhìn sắc mặt Liễu Vĩnh Thanh, trong mắt mang theo một chút thấp thỏm.
“Bang, bang, bang……”
Mà Liễu Vĩnh Thanh nghe xong lời này, lại vỗ tay bộp bộp.
“Cung Thứ a Cung Thứ……”
Ánh mắt của Liễu Vĩnh Thanh không hề che giấu vẻ thưởng thức, khen ngợi: “Hảo tiểu tử!”
“Ta chỉ cho ngươi một khẩu súng, một đôi bao tay, một ảnh chụp, nhưng ngươi lại có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không mắc sai lầm nào!”
Y gật gật đầu, cười nói: “Ta quả nhiên không có nhìn lầm.”
Nói xong, Liễu Vĩnh Thanh ngồi ngay ngắn, bày ra tư thái tôn trọng, nghiêm mặt nói: “Từ nay về sau, ngươi chính là huynh đệ của ta.”
Hứa Trăn ngồi ở phía đối diện nghe được lời này thì hai mắt lập tức tỏa sáng.
Thân thể hắn hơi khom, nhưng vẫn giữ được tư thái cung cung kính kính, trên mặt lộ ra nụ cười hơi cứng đờ: “Không dám, ta……”
“Thật ra phải nói ta là học trò của ngài mới đúng.”
“Nga?” Liễu Vĩnh Thanh nhướng mày.
Hứa Trăn lộ ra vẻ hoài niệm, nói: “Năm 1938, chỉ huy quân đội mở một lớp huấn luyện đặc biệt ở Lâm Lễ, mà ngài chính là huấn luyện viên của chúng ta.”
“Ha ha ha,” Liễu Vĩnh Thanh nghe được lời này, vẫy vẫy tay, cười nói, “Chỉ là danh mà thôi.”
“Nhưng ta nhớ rõ,” Đôi mắt Hứa Trăn lại dần dần sáng lên, nói, “Chính ngài đã mang theo chúng ta, tuyên thề trước di ảnh của Tổng Lý, nói Dân Quốc của chúng ta không dễ có, mà ý chí của thanh niên cách mạng không thể bị lay chuyển.
Hô hấp của hắn hơi dồn dập, ngữ tốc càng lúc càng nhanh, nói: “Di chí của Tổng Lý cùng lời dạy bảo của Lục ca, học trò vẫn luôn nhớ rõ…”
Mà Liễu Vĩnh Thanh nghe xong những lời này của hắn thì lại vô thức quay mặt đi.
“Ngươi đã quen đồ ăn Pháp chưa?” Y đẩy mâm đồ ăn về phía Hứa Trăn, ngắt lời: “Ta gọi cho ngươi một phần gan ngỗng.”
Nói xong, Liễu Vĩnh Thanh lại cầm lấy một chiếc cốc sạch khác, rót vào chút rượu, nói tiếp: “Gan ngỗng và rượu Potter là hương vị độc nhất.”
Hứa Trăn khom người cầm lấy cốc rượu từ Liễu Vĩnh Thanh, sợ hãi mà lại vui sướng, cười nói: “Cảm ơn Lục ca!”
“Ca!”
Một lát sau, phó đạo diễn bên sân hô đình đoạn diễn này.
Trịnh Quốc Hoành không cần xem lại cảnh quay cũng có thể biết, cảnh này chắc chắn được thông qua.
Diễn xuất của hai diễn viên gần như khớp nhau một cách hoàn hảo, và không có một chút sai sót nào trong thần thái, biểu cảm và giọng điệu của họ.
Đặc biệt là Hứa Trăn, phía trước sấm rền gió cuốn mà giết người, sau lưng lại thay đổi thành bộ dáng thẹn thùng ngây ngô khi đi đến trước mặt Liễu Vĩnh Thanh.
Hai khuôn mặt được kết nối liền mạch, và sự tương phản rất lớn này dễ dàng để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.
Đó là giới hạn mà một bộ phim truyền hình có thể đạt được.
……
“Đi thôi, chuyển cảnh!”
Ước chừng hơn nửa giờ sau, tất cả cảnh quay tại bàn ăn đã được quay xong, đoàn phim di chuyển đến địa điểm tiếp theo với các thiết bị khác nhau, hai diễn viên cũng tạm thời đi thay đổi quần áo và trang điểm.
Trải qua một phen thương lượng nhỏ, Trịnh Quốc Hoành chỉ đơn giản tạm thời tiếp quản "gánh nặng" của nhân viên thu âm, sau đó vui vẻ di chuyển theo đoàn phim.
Thông qua cuộc trò chuyện với những người xung quanh, ông biết rằng Hứa Trăn có mặt ở đây để cứu tràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận