Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 822: Nam Chính Trần Chính Hào

Nhìn mấy bức tường chung quanh màu xanh lục, tấm kính dày ở trên bàn gỗ, các cạnh cửa sổ bằng gỗ được sơn và bệnh án viết tay, có vẻ như nơi này không phải là bệnh viện trong những năm gần đây, mà là một trung tâm y tế vào khoảng những năm 1990.
Bác sĩ trung niên ngẩng đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Con trai anh tên là gì, bao nhiêu tuổi?”
Lúc này, loa phát thanh truyền ra thanh âm của một người nam nhân trẻ tuổi.
“À, à, ngại quá……”
Người này nói: “Hỏi con trai tôi sao……”
Cùng lúc đó, màn ảnh chậm rãi di chuyển, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơmi ca rô màu xám nhạt, ôm một đứa bé trai xuất hiện ở trước màn ảnh.
Giờ khắc này, nhà phê bình điện ảnh Trần Vi chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Người đàn ông trẻ tuổi này tất nhiên là nam chính của


Thất Cô


, Trần Chính Hào.
Nhưng khiến cô cô cùng bất ngờ là, hình tượng của Trần Chính Hào lúc này, hoàn toàn điên đảo ấn tượng vốn có của cô với người diễn viên này.
Mái tóc ngắn của y rẻ tiền, nước da hơi vàng, lông mày thấp và đôi mắt dễ nhìn, trung thực thân thiện, nói tiếng phổ thông của Huệ Châu...
——Hình ảnh của một nông dân trẻ tuổi đôi mươi.
Trần Chính Hào ngồi trong hoàn cảnh này, bế một đứa trẻ hai, ba tuổi đi khám bệnh, không hề có cảm giác sượng trân.
Lúc này, Trần Chính Hào trên màn hình chậm rãi mở miệng: "Con trai của tôi, nó tên là Radar."
“Phốc……”
Giờ khắc này, trong rạp chiếu phim vang lên một trận tiếng cười trầm thấp.
Vừa mới nói tên “Radar”, không chỉ có khán giả trong rạp chiếu cười, mà trên màn ảnh, bác sĩ và hộ sĩ phòng khám cũng bật cười.
Bác sĩ đang chuẩn bị viết bệnh án dở khóc dở cười mà thả bút, duỗi tay khoa tay múa chân nói: “Radar, là chữ ‘ radar ’ trong nắp xoong sao?”
“Ha ha ha……”
Động tác này của cô ấy, hình dung từ như thế này, phối hợp với khẩu âm rất nhẹ của Huy Bắc, chọc khán giả cười đến hăng say.
Mà đối diện bàn, Trần Chính Hào đóng vai Lôi Trạch Khoan đã đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu xuống, lúng ta lung túng nói: “Đúng vậy, chính là radar đó đó.”
Nữ bác sĩ cười nói: “Chào Radar, Radar không dễ lạc mất đâu.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Hai tuổi rưỡi.”
“Nhà ở nơi đâu?”
“Số 29, tổ Tuyền Thủy, cái thôn mà đầu thôn có cây hòe già.”
“……”
Viết xong bệnh án, bác sĩ nhìn chân nhỏ của đứa bé trai trong lòng ngực y, nhíu mày nói: “Cậu bé giẫm phải đinh đúng không? Miệng vết thương sâu như vậy, đau lắm đấy.”
“Phải tiêm uốn ván.”
Dứt lời, bác sĩ kê đơn cho y, giúp đứa bé xử lý miệng vết thương, tiêm thuốc, khiến đứa bé khóc nháo một trận.
Trước khi đi, bác sĩ cố ý tiến hai cha con ra ngoài phòng khám, dặn dò Lôi Trạch Khoan, sau này nhất định phải chú ý hơn, coi trọng đứa bé hơn.
Lôi Trạch Khoan cúi người, vâng vâng dạ dạ mà đồng ý, sau đó cõng đứa bé rời khỏi phòng khám.
Một đoạn cảnh quay đơn giản mở màn, tổng cộng mới có hai ba phút, mà đánh giá của Trần Vi với bộ phim này lại rất cao.
—— Diễn xuất của Trần Chính Hào phi thường thành thục, rất hài hòa.
Dù là tạo hình, khí chất, khẩu âm, hay lời nói cử chỉ, tư thế đi đứng, đều giống như liền như là người sống trong câu chuyện xưa, làm người xem có thể đắm chìm vào đó, không thấy đang diễn chút nào.
Cảnh quay vừa rồi của y, khán giả nhìn thấy trong mắt chính là “Lôi Trạch Khoan”, mà không phải là Trần Chính Hào.
Đây là điều rất hiếm gặp đối với một nam diễn viên vốn nổi tiếng với những bộ phim cổ trang và thần thái quý tộc.
Sau khi nghĩ tới điều này, Trần Vi điều chỉnh dáng ngồi, thái độ đoan chính xem phim.
Không biết bộ phim sẽ thế nào, ít nhất là các diễn viên đều nghiêm túc.
Vậy thì, với tư cách là một nhà phê bình phim, cũng nên nhìn nhận và đánh giá một cách nghiêm túc.
……
Thời gian lúc này là buổi tối.
Lôi Trạch Khoan cõng cậu con trai hai tuổi rưỡi Radar trên lưng, cúi người, cúi đầu, bước từng bước trên con đường giữa những ngọn núi.
Từ góc độ của máy quay nhìn xuống, hai bên đường là những cánh đồng tươi tốt, gió thổi sóng lúa, bóng lưng một lớn một nhỏ chậm rãi bước đi dưới ánh chiều tà, để lại một chuỗi dấu chân hoặc sâu hoặc cạn trên bùn đất.
Tiêu chuẩn của nhiếp ảnh gia trong


Thất Cô


rất cao, thông qua ánh sáng và khung hình khéo léo, chụp được phong cảnh nông thôn một cách ấm áp và không quá giả, đồng thời xem cảnh quay rất thân thiện.
Cảnh vừa chuyển, hai cha con đã vào thôn, khi đi ngang qua một quầy bán quà vặt ở đầu làng, Radar đang nằm trên lưng người cha đột nhiên ngẩng đầu lên, bị một món đồ chơi treo trên cửa sổ thu hút.
Đó là mặt nạ của Tôn Ngộ Không, ngoài khuôn mặt trang điểm ra, chiếc mặt nạ còn có Tử Kim Quan, một chiếc lông chim trĩ làm bằng hai chiếc lông vũ dài và một vòng đèn nhỏ xung quanh chiếc vương miện màu vàng tím, rất sặc sỡ và bắt mắt.
Lôi Trạch Khoan quay đầu, nhìn mắt ánh mắt trông mong của con trai, do dự một chút, cuối cùng vẫn coi như không nhìn thấy, rũ đầu đi về nhà.
Sau khi vào nhà, mẹ già đã làm xong mấy món đơn giản, nhìn thấy hai người bọn họ trở về, người một nhà vây quanh ở một cái bàn lùn qua loa ăn cơm.
“Đại Khoan, có ở nhà không?”
Nhưng mà y mới vừa ăn chưa được mấy miếng, một đại ca hàng xóm liền sải bước vào đây, nhìn thấy Lôi Trạch Khoan ở nhà, phất tay với y nói: “Đi nào, kéo một chở vật liệu đi huyện thành!”
Lôi Trạch Khoan bưng bát cơm quay đầu ra, khẽ nhíu mày, nói: “Bây giờ đi huyện thành sao? Vậy đến lúc nào mới có thể trở về?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận