Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 978: Không Muốn Tới Quảng Trường Này Nữa

Vở kịch "Chú gấu Bổn Bổn" đến đây thì kết thúc.
Nhưng trên sân khấu, "Bổn Bổn" vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi, không thể rút ra ngay lập tức.
Trong nháy mắt nghe được câu nói "về nhà thôi" vô cùng đơn giản này cậu ta đã vui đến phát khóc, một bụng nghẹn khuất thoáng chốc hóa thành mừng rỡ.
Bổn Bổn vừa khóc vừa cười, nghẹn ngào mà ngồi xổm xuống dựa đầu vào đầu gối của chú cáo.
Mà hồ ly thì vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu Bổn Bổn.
Lúc này, ánh đèn trong khán đàn sáng lên.
"Ba ba ba ba ba ba ba..."
Nhóm người xem dưới đài vỗ tay tán thưởng từ tận đáy lòng, tán thưởng câu chuyện đầy tinh tế và nhân văn này, còn vì lòng kính phục đối với màn biểu diễn xuất sắc đến từ nhóm người khuyết tật trên đài.
Mọi người rất dễ dàng rơi lệ trước cảnh sinh ly tử biệt, nhưng lại hiếm khi bật khóc trước cảnh đoàn viên mỹ mãn.
Nhưng vở kịch "Chú gấu Bổn Bổn" này đã làm được.
Vở kịch thiếu nhi do những người khuyết tật đóng này, bằng vào thân tình giữa người với người dựng nên từ thời gian tập luyện cực khổ, là thứ tình nghĩa viễn siêu huyết thống, cùng với sự nhập tâm mà nhóm diễn viên đã dành ra, thành công đả động hơn ngàn người xem dưới đài, cũng lưu lại một kết cục ấm áp.
Không thể nghi ngờ đây là một tác phẩm cực kỳ thành công.
Dần dần, tiếng vỗ tay dưới đài càng thêm vang dội, từ những tràng vỗ thưa thớt hội tụ thành một dòng lũ mênh mông.
Một khắc này, rất nhiều người xem đứng lên một cách tự phát, đứng rất cung kính mà vỗ tay lớn tiếng khen hay với diễn viên.
Bên trên sân khấu, Hạo Hạo diễn vai "gấu nhỏ Bổn Bổn" nghe thấy tiếng vỗ tay dưới đài thì có chút sợ hãi, nhút nhát ra sau lưng xe lăn của con cáo, không dám dối mặt với mọi người.
"Ha ha ha..."
Nhìn thấy một màn này, dưới đài lập tức vang lên tràng tiếng cười trầm thấp.
Hứa Trăn đảm nhận nhiệm vụ hậu cần thông qua hình ảnh thời gian thực nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không nhịn được mà mỉm cười, tiếp tục dùng giọng của chú cáo vừa để trấn an: "Bổn Bổn, đừng sợ, mọi người đang khen em đó."
"Nào, đứng ra phía trước nào, ra chào đáp lễ với các bạn dưới đài đi, nói cảm ơn mọi người đi."
Hạo Hạo nghe nói như thế tuy có chần chờ chốc lát, nhưng rốt cuộc vẫn là nghe lời mà bước từ phía sau xe lăn ra, vô cùng thành thật mà cúi người gửi lời cảm ơn với khán giả dưới đài.
Một khắc đó, các chùm đèn chiếu trên sân khấu kịp thời tập trung hết lên người cậu ta, làm cho Hạo Hạo vẫn đang mặc trang phục chú gấu con đầy lông đứng bằng hai chân được vầng hào quang bao phủ.
Cậu bé nhìn qua từng gương mặt tươi cười của người dưới đài, nghe tiếng vỗ tay đến từ bốn phương tám hướng, rõ ràng cảm thụ được thiện ý mà đám người dành ra cho cậu.
Vừa mới có suy nghĩ như thế, gương mặt của Hạo Hạo đã đỏ lên, mặt nở ra một nụ cười xán lạn.
...
"Ô ô ô..."
Trong lúc đó, ở buồng xem tư nhân góc tây bắc, Chu Nhiên chuyên tâm xem kịch đến nỗi khóc tới mức nước mắt nước mũi tèm lem.
Vốn dĩ gã đã dễ bị xúc động, loại kịch bản thế này còn được biểu diễn bởi nhóm người khuyết tật, nên khi xem đến hết cũng là lúc gã khóc không biết trời đất gì.
Mà lúc đó, nhóm bạn bè bị gã lừa tới xem kịch dù không khóc lóc thảm thiết như gã, nhưng cũng bị phần biểu diễn này làm cho xúc động ở những trình độ khác nhau.
"Trời má, má nhà cậu..."
Bên cạnh Chu Nhiên, một người bạn của gã thấp giọng chửi bới: "Má cậu còn dám bảo tôi đây là kịch thiếu nhi, là do người khuyết tật diễn!"
"Kịch thiếu nhi cái đậu má!"
"Ông đây chạy từ Thượng Hải xa xôi tới để chế giễu, không phải tới để khóc ngu người!"
Rồi người đó hùng hùng hổ hổ lau nước mũi, đưa chân giẫm thật mạnh lên bàn chân của Chu Nhiên.
Có người này dẫn đầu, mấy người khác ở chung quanh cũng bắt chước làm theo, nhao nhao lại đây giẫm chân cho hả giận.
Chu Nhiên bị hội đồng trách được một cái không tránh được hai, né trên luồn dưới, nháy mắt mà đôi trắng giày chấm bi vừa mới mua đã bị chà đạp thành cái nùi giẻ
"Đậu phộng! Mấy người quá phận rồi nha!"
Chu Nhiên bị giẫm đến mức ngao ngao kêu la muốn giẫm lại cho đủ số dấu giày đã nhận.
Một lát sau, động tĩnh bên phía bọn họ kinh động đến bảo vệ trong trường quay.
"Các vị khách quý?"
Bảo vệ đi đến trước đám người mà cau mày nói: "Xin giữ thái độ nghiêm túc khi ở trường quay, xin đừng ồn ào đùa giỡn."
"Nếu có lần sau nữa là chúng tôi buộc phải mời các vị ra ngoài!"
Chu Nhiên cùng đám bạn đỏ hết cả mặt, vội vàng thu chân.
Nhưng vị bảo vệ này vừa mới xoay người rời đi không được mấy bước, bỗng nhiên đã quay trở lại.
Y dùng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đánh giá Chu Nhiên một phen, quan sát ổ gà trên đầu và cặp mắt không bị khẩu trang che kín của gã rồi nói: "Ách, anh Chu?"
Chu Nhiên: "..."
Trước đây không lâu, tràng cảnh đau đớn khi gã nói hươu nói vượn trước mặt Hứa Trăn rồi bị bắt tại chỗ còn rõ mồn một trước mắt, nên trong lúc nhất thời gã lại không dám nhận.
Mà bảo vệ thấy gã không trả lời thì hai mắt sáng lên, ngạc nhiên nói: "Trời ạ, đúng thật là anh Chu?"
"Ai u, thật trùng hợp, thật trùng hợp!"
"Tôi rất mê các nhạc phẩm của anh!"
Bảo vệ hứng thú bừng bừng mà nói tiếp: "Hôm qua tôi thấy anh cập nhật động thái, vị trí là ở Lộ đảo nhưng tôi không dám nghĩ anh sẽ tới tham gia hoạt động văn hóa, không ngờ lại là sự thật!"
Nói rồi y vô ý thức cúi đầu nhìn qua đôi giày trắng chấm bi bị dẫm đầy dấu giày dưới chân Chu Nhiên mà cười hắc hắc: "Anh Chu, đôi giày này... máu chiến quá đi mà, ha ha!"
Chu Nhiên: "..."
Gã gần như đã sắp khóc, mắt ngân ngấn lệ mà ký tên lên vỏ điện thoại của đối phương, cũng dặn dò đối phương đừng rêu rao.
Nhưng mà tên bảo vệ không nói võ đức này vừa quay đầu đã bán đứng Chu Nhiên, rất nhanh đã xuất hiện người bảo vệ thứ hai, bảo vệ thứ tư, đội trưởng đội bảo vệ...
A!
Sau này tôi sẽ không đến cái quảng trường này nữa đâu!
Không tới nữa đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận