Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 488: Tiểu Tử Này Đã Trưởng Thành

Cảnh quay này là cảnh đầu tiên Tĩnh Vương quen biết Mai Trường Tô, thời gian quay khá dài, khoản chừng sáu bảy phút.
Tĩnh Vương muốn đưa Đình Sinh đi, nhưng Mai Trường Tô lại tỏ quan tâm khác thường đối với Đình Sinh, hắn dạy nó kiến thức, tặng sách, “Khẩu xuất cuồng ngôn” muốn đưa nó rời khỏi Dịch U đình, về ở bên cạnh mình.
Mà việc đưa tội nô của Dịch U đình rời đi là chuyện do Thánh thượng đặc xá, còn dạng vương tử như Tĩnh Vương thì hoàn toàn bất lực.
Cảnh quay kết thúc, lúc đạo diễn hô “Ca”, các Fans bên sân xem đến thích thú. Nhìn “TV” trước mắt bị đóng, nhóm người này tức khắc kêu rên mấy ngày liền.
Bất quá thật đáng tiếc, quay phim trực tiếp không thể so với lúc vây đọc kịch bản, nhất định phải có một số công việc cần phải được chuẩn bị.
Lúc tạm dừng giữa hai cảnh quay, các Fans hứng thú bừng bừng mà thảo luận về cốt truyện, sau đó bọn họ bỗng nhiên phát hiện: Trong cảnh vừa rồi, hai diễn viên Hứa Trăn cùng Tống Úc đều giống như không hề tồn tại, chính điều này đã khiến cho mọi người hoàn toàn chìm đắm vào trong cốt truyện.
Về phần ưu nhược, thì một chút cũng không thấy.
Lúc mọi người hậu tri hậu giác phát hiện chuyện này, mới quay sang nhìn nhau, hồi lâu cũng không có ai mở miệng nói chuyện.
Không biết bao nhiêu ý nghĩ quỷ dị cùng lúc xuất hiện trong đầu của các Fans.
Thứ nhất, bộ phim này có vẻ khá tốt.
Thứ hai, hóa trang trong bộ phim của Tống Úc đặc biệt thích hợp với gã, gần như có thể nói là đỉnh cao nhan sắc từ lúc gã xuất đạo đến nay.
Thứ ba, có thể nhân vật Tĩnh Vương khác xa với con người thật của Tống Úc, chính khoảng cách này đã xóa nhòa tất cả tính cách, hình tượng thật của Tống Úc. Để Tĩnh Vương biến thành một con người sống sờ sờ thông qua kỹ năng diễn xuất của gã. Đây là kỹ năng mà Tống Úc còn thiếu nhiều nhất.
Thứ tư, diễn xuất của Hứa Trăn, một chút cũng không kém Tống Úc…
Ngay khi mấy suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, các Fans liền rơi vào trạng thái trầm tư.
Nếu một bộ phim truyền hình bao gồm kịch bản hay, hình tượng và nhân thiết của nam thần nhà mình đều tốt, mặc dù không phải nam chính, nhưng tại sao không thể không nhận?
Huống chi, trước mắt Hứa Trăn là một cộng sự vô cùng tuyết với đối với Tống Úc.
Giữa hai người đều không tồn tại vấn đề nhân nhượng, cũng không đề cập đến cửa ải khó khăn bị áp diễn, bọn họ phụ trợ lẫn nhau, san sẻ thành tựu, chính điều này đã khiến mọi người cảm thấy thoải mái đến cực điểm.
Giờ khắc này, lực chý ý của người hâm mộ không có dồn vào việc bức Tống Úc phải bỏ diễn mà là đang háo hứng chờ diễn biến của cảnh quay tiếp theo…
Chỉ sau hai ba phút, phim trường lập tức khởi động lại một lần nữa.
Cốt truyện đi theo cảnh quay vừa rồi, Tiêu Cảnh Duệ cùng Đình Sinh đều bị đuổi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại Tĩnh Vương cùng Mai Trường Tô.
“Kỳ lân tài tử nổi danh, tại hạ từ lâu đã nghe thấy,” Tĩnh Vương sắc mặt lạnh lẽo mà nhìn Mai Trường Tô ở trước mặt, nói, “Ta thật sự không biết, rốt cuộc tại sao ngươi lại muốn cứu Đình Sinh?”
Hứa Trăn đóng vai Mai Trường Tô hơi hơi mỉm cười, cũng không nóng lòng đáp lại, mà là đùa bỡn chiếc ly trong tay, nói: “Vậy điện hạ vì sao phải che chở cho một tội nô ở Dịch U đình?”
Đạo diễn chỉ đạo cảnh quay này là Sở Kiêu Hùng, ông ta ngồi bên cạnh, quan sát diễn xuất của hai diễn viên thông qua máy theo dõi, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Đối với Sở đạo, Tống Úc cùng Hứa Trăn giống như những đứa con trong gia đình của mình.
Ông đã tận mắt chứng kiến hai người trẻ tuổi này từ vô danh đến có chút danh tiếng, chưa từng có người hỏi thăm đến chạm tay là bỏng, làm đâu chắc đấy, dần dần đứng vững vàng gót chân ở trong giới nghệ sĩ này.
Nhìn đứa con yêu thích của mình đã từng bước đi tới hiện tại, Sở Kiêu Hùng mạc danh mà cảm thấy vô cùng vui mừng.
Ngay lúc này, trên phim trường, Tống Úc cũng đang trong trạng thái xuất sắc.
Sau một năm không làm việc cùng nhau, phong độ hiện tại của Hứa Trăn đã khiến gã vô cùng kinh hỉ.
Bất cứ khi nào cần huy động cảm xúc và thực hiện một số phương pháp diễn xuất, thì đối phương luôn có thể đưa ra phản ứng phù hợp nhất trong mọi tình huống, diễn đến trôi chảy và tự nhiên, không có chút cảm giác khó chịu nào.
Phảng phất, người thanh niên thanh tuấn gầy yếu trước mặt này không phải là tiểu sư đệ mà mình quen biết hằng ngày, mà chân chính là kỳ lân tài tử Mai Trường Tô.
Đối với trình độ diễn xuất như vậy, Tống Úc cảm thấy giống như cá gặp nước, cảm xúc thập phần trôi chảy, ngược lại không hề có cảm giác bị khủng hoảng.
Tiểu tử này, trưởng thành rất nhanh….
Hổ thẹn không bằng, cam bái hạ phong?
Dĩ nhiên không có khả năng đó, ngươi nhất định phải bức phá!
Về phần bức phá như thế nào… Tống Úc cảm thấy, đua diễn không phải là thi đấu xem ai có kỹ xảo thành thạo hơn, biểu diễn khoa trương hơn, mà là ai có thể nhập vai một cách sống động và đả động được nhân tâm.
Ở phương diện này, nhân vật Tĩnh Vương cùng với Mai Trường Tô đều có ưu thế bẩm sinh thế —— nhân vật ngay thẳng cương ngạnh càng dễ chiếm được thiện cảm, đồng thời cũng dễ diễn hơn.
Giết gà dùng dao mổ trâu, mà tôi vẫn không thể vượt qua cậu?
Vậy thì cái danh học trường này cũng coi như bỏ!
……
Đối diện với gã, Hứa Trăn lại không có nhiều suy nghĩ phức tạp như vậy.
Toàn bộ tinh lực của hắn đều tập trung lên “Mai Trường Tô”.
Gần đây, các diễn viên khác đang bận đọc lời thoại và học phép xã giao, nhưng Hứa Trăn đã làm trước tất cả những điều này, hiện tại hắn chỉ làm một việc trong thời gian rảnh rỗi mỗi ngày – đó là xem tiểu truyện của nhân vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận