Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 997: Tâm Bệnh

Một lúc sau, dòng người và phương tiện xung quanh thưa dần, đám người bị chặn trên cầu đã thành công vượt qua đoạn đường bị chặn vừa rồi.
Lúc này, cách đó không xa có hai nhân viên bảo vệ dẫn mấy người xa lạ đi thẳng đến chỗ xe buýt nhỏ của đám người Hứa Trăn, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên đeo kính.
"Keng keng!"
Một lúc sau, người đàn ông trung niên đeo kính đến trước cửa chiếc xe buýt nhỏ và gõ nhẹ vào cửa.
Tài xế mở cửa tự động ra, người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa nói: "Xin hỏi vị phu nhân vừa mới gọi điện cho tôi ở đây phải không?"
Thấy ông tìm đến đây, Liễu Mộng Dao thoải mái đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến cửa xe cười nói: "Xin chào, ngài Cao."
Người đàn ông trung niên được gọi là "Ngài Cao" là người lập kế hoạch chính cho chương trình tạp kỹ "Xuất Phát Đạp Thanh".
Ông ngẩng đầu nhìn thấy Liễu Mộng Dao không che chắn gì thì không khỏi kinh ngạc.
Nhưng sau một hồi căng thẳng, ông nhanh chóng tỉnh táo lại và khôi phục vẻ thong dong vừa rồi.
A, chẳng qua chỉ là một nữ diễn viên thôi, sợ cô ấy làm gì.
Không bằng nói rõ là ngôi sao càng tốt, chỉ cần trao đổi tí tài nguyên là cô ấy có thể từ người tố cáo thành “đồng minh” của tôi và lên tiếng bênh vực tôi.
“Ha ha ha……”
Nghĩ đến đây, ngài Cao cười nói: "Chao ôi, thật đúng là lũ lụt vào miếu Long Vương."
"Nếu như tôi biết trước là xe của Mộng Dao, cô có thể trực tiếp đi tìm tôi là lập tức được cho phép vào chứ cần gì dính dáng đến người ngoài."
“Cô làm như vậy sẽ khiến hai nhà đài bị bẽ mặt, có bao nhiêu không tốt?” Vừa nói, ngữ khí vừa tràn đầy bất mãn.
Liễu Mộng Dao mở miệng định nói, Từ Hãn ở một bên dùng thần sắc ung dung xen vào: "Ngài Cao, bên ngoài nắng chiếu, có muốn nói gì thì chúng ta vào rồi thương lượng."
Ngài Cao ở ngoài cửa xe nghe thấy lời này, do dự một chút, sau đó cùng nhân viên bảo vệ lên xe.
Ông quay đầu lại nhìn, vừa định cười chào mọi người trong xe lại đột nhiên không thể cười nữa.
Chỉ thấy rằng người vừa nói chuyện với mình là một người đàn ông trung niên đẹp trai phong độ bất phàm.
——Đây... Đây là ai?
Từ Hãn? !!
Đậu mẹ nó... đây là xe của Từ Hãn? !
Ông kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy một người phụ nữ trung niên dáng người thấp ngồi bên cạnh Từ Hãn, một thanh niên tuấn tú mặc áo phông trắng ngồi trên ghế phía sau bà, bên cạnh là một thanh niên cao lớn đang đọc một bản ghi chép...
Từ Hãn, Điêu Diễm Hồng, Hứa Trăn, Từ Hạo Vũ?
Còn lão già ở phía sau là đạo diễn Ngô Nham sao?
Những người đứng sau là ai? Tôi, mắt tôi hơi mờ...
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của nhóm người này, ngay lập tức ngài Cao, người lập kế hoạch chính của Chương trình tạp kỹ đường phố Tam Lưu, lảo đảo thân mình rồi toát mồ hôi lạnh.
Xong đời rồi……
Việc này mình không giải quyết được! !
Chương trình "Xuất Phát Đi Đạp Thanh" này mới vừa bắt đầu phát sóng không bao lâu, do một công ti truyền thông mới thành lập hợp tác sản xuất cùng một đài truyền hình, khách quý chủ yếu là các thần tượng trẻ mới nổi, dùng phương thức phát sóng trực tuyến để truyền bá.
Tổng kết lại, đây chính là loại chương trình giải trí rác rưởi nhất.
Vị Mr. Cao này tự nhiên cũng không phải người chủ trì tiếng tăm gì, mà chỉ là một biên đạo bình thường được tư bản mời về từ một đài truyền hình.
Nếu đặt ở tình huống bình thường, gã ta hoàn toàn không có tư cách nói chuyện ngang hàng với Từ Hãn, nhiều nhất chỉ có thể làm một nhân viên công tác phụ trách sân bay hay làm thủ tục nhập cư này kia.
Mà trước mắt, gameshow gã ta đang chủ trì lại phong toả đường đi trái pháp luật, còn không cẩn thận chặn luôn xe của một đại lão...
Mr. Cao chỉ cảm thấy trước mắt gã đã biến thành màu đen, vội vàng duỗi tay vịn chặt ghế ngồi chỗ cửa ra vào, suýt nữa thì không đứng vững.
Phía sau gã, nhóm thành viên cùng thực hiện tiết mục với gã cũng đã vừa kịp leo lên xe.
Mấy người kia quay đầu nhìn một vòng không gian trong xe mà không khỏi choáng váng mặt mày.
Này này này...
Này là đang có chiến trận à! ?
Chỉ trong nháy mắt mà cả đám như là bị người bóp cổ, yên lặng một hồi thật lâu cũng không nói nên một lời.
Đặc biệt một thanh niên nhuộm tóc đỏ trang điểm loè loẹt, lúc y nhìn thấy Hứa Trăn đang ngồi trên xe thì sắc mặt chợt trắng nhợt, vẻ quẫn bách gần như là lộ rõ trên mặt.
Cũng may, lúc này Hứa Trăn lại đang hết sức chuyên chú lật xem tiểu truyện về nhân vật, không có lưu ý đến y.
Thanh niên trang điểm đậm cúi thấp đầu bụm mặt, vừa định vụng trộm xuống khỏi xe thì ai ngờ lại có người gọi thẳng họ tên y:
"Vương Hữu Lâm?"
Sắc mặt của thanh niên trang điểm đậm bỗng cứng ngắc, y ngẩng đầu nhìn thì thấy người gọi y chính là Từ Hãn.
Từ Hãn có chút hăng hái đánh giá y một phen, mỉm cười nói: "U, đúng là cậu thật, đã lâu không gặp."
Người trẻ tuổi tên là “Vương Hữu Lâm" kia mím môi một cái, miễn cưỡng làm ra nét mặt vừa trông thấy niềm vui bất ngờ, nói chuyện một cách có vẻ hơi xốc nổi: "Từ tổng, thật vinh hạnh, ngài thế mà còn nhớ rõ tôi."
Điêu Diễm Hồng ở một bên tò mò hỏi: “Chuyện gì thế, lão Từ biết người này?"
Từ Hãn gật đầu đáp: "Coi như là có biết nhau."
Vừa nói ông vừa nhấc chân bắt chéo, dùng thần thái thoải mái mà nói: "Tôi đây, năm đó đặc biệt xem trọng Hứa Trăn, muốn đánh dấu hắn làm người của Hoàn Ngu chúng ta, đáng tiếc lão quỷ già họ Thái kia vẫn luôn đi theo gây cản trở."
"Một tới hai đi thế là thành tâm bệnh."
"Sau đó, cứ mỗi lần tôi thấy có người trẻ tuổi nào mang loại khí chất giống Tiểu Hứa là đều sẽ cảm thấy yêu ai yêu cả đường đi, cũng muốn ký hợp đồng với người đó, trong đó liền bao quát cả đứa nhỏ này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận