Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1054: Chuyên gia đặc hiệu Mr. William 1

Lúc này Hứa Trăn đang tập trung quay phim trên phim trường, hắn không biết rằng Cao Chẩn đã đến, cũng không biết ở một bên phim trường có người đang bố trí mình.
Khi nhìn xung quanh phim trường, hắn tình cờ thấy một người bạn ngoại quốc vóc dáng cao, tóc xoăn dày, mặc áo T-shirt màu cam, hắn không biết người bạn này đến đây làm công việc gì;
Bên cạnh người bạn ngoại quốc là một người đàn ông hơi mũm mĩm mặc áo sơ mi kẻ sọc, nhưng vì những người ở hàng ghế đầu đã che gần hết đầu của người đàn ông này nên Hứa Trăn không thể nhìn thấy khuôn mặt của ông ấy, chỉ có một nửa cái đầu hói.
Người bạn ngoại quốc này thực sự rất cao, hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào mình khiến Hứa Trăn có chút dựng tóc gáy.
Hắn thì thầm với đạo diễn Ngô Nham bên cạnh: "Người đàn ông cao lớn đằng kia là ai?"
Đạo diễn Ngô quay đầu lại nhìn, thấp giọng nói: "Cái tên người ngoại quốc kia? Tôi không biết, vừa rồi tôi nhìn thấy Từ Hãn dẫn hắn đi vào."
Hứa Trăn "Ồ" một tiếng, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Vì chú Từ đã đưa người vào nên mình không cần quan tâm.
Không có gì ngạc nhiên khi mạnh thường quân quen biết tất cả mọi người trong giới giải trí, bất kể là trong nước hay nước ngoài.
Hứa Trăn nhanh chóng tập trung tinh thần dồn vào cho việc quay bộ phim…
Cảnh hắn phải quay chiều nay rất quan trọng, là điểm nhấn hiếm hoi của cả bộ phim nên không có chỗ cho sự phân tâm.
——Đây là cảnh một cuộc tranh luận trong tòa án.
Vì tranh giành quyền giám hộ Đông Đông, mẹ Từ và Thẩm Thế Hà đã được đưa đến nơi xử án để tra hỏi.
Mẹ Từ đã chi rất nhiều tiền để thuê luật sư, trong khi Thẩm Thế Hà lại chọn tự biện hộ cho mình.
Để diễn cảnh này, Từ Hãn đã dứt khoát trực tiếp mời một người bạn là luật sư của mình đến, cũng miêu tả sơ qua tình hình cuộc tranh luận của đôi bên trong tòa án với ông ấy.
Người bạn luật sư bị vụ kiện kỳ quái như vậy làm cho kinh ngạc, đang suy nghĩ nên kiện như thế nào, kết quả là Từ Hãn trực tiếp kéo ông ấy đến phim trường.
Luật sư:"……"
Cầm kịch bản, ông ấy cảm thấy sự chuyên nghiệp của mình đã bị xúc phạm.
Mà khi Hứa Trăn nhìn thấy luật sư chân chính trước mặt, hắn lại âm thầm giấu tiểu truyện nhân vật mà hắn đã chuẩn bị trước.
Chà, người này chắc không cần tiểu truyện.
Hắn chỉ cần học cách di chuyển tại chỗ là được, điều duy nhất hắn cần chú ý là không chặn ống kính.

Bên cạnh phim trường, chuyên gia đặc hiệu William nhìn "ngôi sao võ thuật" trên phim trường, càng nhìn lại càng cảm thấy tò mò.
Người này đang đóng vai gì?
Trước kia hắn rất dũng cảm và tàn nhẫn, đánh người đến thừa sống thiếu chết, nhưng vì một sự cố ngoài ý muốn, hắn bị đánh đến liệt nửa người và bây giờ hắn đang đi kiện khổ chủ để đòi bồi thường?
William nhìn quanh phim trường, nhanh chóng nhìn thấy Từ Hạo Vũ có vóc dáng cao lớn, nhìn qua rất khỏe mạnh.
Có vẻ như người này chính là khổ chủ.
Nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy... Ánh mắt người này trông có vẻ đờ đẫn, động tác vụng về, mặt mũi và thần kinh mất đi sự cân đối nghiêm trọng?
Có phải hắn bị người ta đánh bị thương ở não trong trận chiến trước không?
William không khỏi há hốc mồm.
Tê... Một ngốc một tàn, thảm quá!
Trận tranh đấu khiến cả hai bên đều bị thiệt hại kia chắc chắn rất thú vị và xem rất hay!
Quay về có thể nói với Cao Chẩn, để ông ấy giúp mình lấy nguồn video đến xem một chút.
William chộp lấy tay, âm thầm suy đoán nguyên nhân hình thành của tình cảnh hiện tại, trong đầu sắp sửa dựng lên một bộ phim.
"Bộp!"
Đúng lúc này, theo tiếng đập bàn giòn vang, cảnh quay này chính thức bắt đầu.
William tinh thần phấn chấn, khóe miệng hơi nhếch lên mà hứng thú đứng xem diễn từ bên cạnh phim trường.
Y đứng cách xa các diễn viên kia, nhưng có góc nhìn tốt, ngay phía sau máy quay chính.
William đã tận dụng chiều cao của mình để có thể nhìn rõ cảnh quay trên trường quay.
"Ngài Thẩm Thế Hà, trên tư liệu cho thấy, ngài bị liệt nửa người vào năm 2 tuổi vì ngài bị bong gân cột sống khi ngã từ trên cao xuống..."
Luật sư mặc một bộ âu phục màu tím, đứng thẳng người trước mặt Thẩm Thế Hà, cất giọng thẳng thắn: "Năm 16 tuổi, mẹ ngài đã qua đời vì bệnh, sau đó được gửi đến viện phúc lợi, ở đó ngài gặp được ngài Từ Đông."
"Xin hỏi là vậy sao?"
Thẩm Thế Hà do Hứa Trăn thủ vai đang ngồi trên xe lăn, sắc mặt bình tĩnh nhìn luật sư trước mặt không chút sợ hãi nói: "Đúng vậy."
Luật sư nói: "Xin lỗi, nếu mẹ ngài còn sống, ngài muốn ở với ai?"
Có một chút thay đổi xuất hiện trên khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Thế Hà.
Hắn dừng hai giây mới nói: "Nhưng trên thực tế, mẹ tôi đã qua đời."
Luật sư tiếp tục nhấn mạnh: "Ngài có nhớ mẹ của ngài không?"
Ánh mắt Thẩm Thế Hà hơi trầm xuống.
Một lúc lâu sau, hắn mới kìm nén được cảm xúc, khẽ cụp mắt xuống, vẫn giọng bình thản nói: "Tôi nhớ mẹ, bà ấy đã không rời xa không vứt bỏ mà chăm sóc tôi suốt 16 năm."
"Nhưng tôi không nhớ người cậu đã bỏ rơi tôi như một gánh nặng."
"Mặc dù chúng tôi có quan hệ huyết thống, nhưng cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại ông ta."
Luật sư nghe hắn nói vậy thì dừng một chút, sau đó tiếp tục hỏi: "Vậy ngài cũng hiểu được rằng quan hệ huyết thống là một mối quan hệ trời sinh."
"Khi có sự lựa chọn, người ta vẫn nên ưu tiên sống cùng với người có quan hệ huyết thống phải không?"
Những lời này vừa nói ra, trong phòng xử án không khỏi ồn ào.
Trong bối cảnh ở phía sau hắn, rất nhiều bạn bè của Thẩm Thế Hà đều cau mày, trên khuôn mặt của họ đều dấy lên vẻ tức giận.
Mà ở giữa cảnh Thẩm Thế Hà lại ngẩng đầu lên.
"Thưa luật sư, ông có thể chọn người có quan hệ huyết thống với mình không?" Hắn hỏi.
Luật sư nghiêm túc nói: "Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi trước."
Trong ánh mắt bình tĩnh của Thẩm Thế Hà hiện lên một tia lạnh lùng, hắn nói: "Được, tôi sẽ trả lời."
"Theo tôi, quan hệ huyết thống không chỉ là một sợi dây gắn bó, mà còn là sự ràng buộc."
Hắn không vội nói: "Quy tắc đạo đức của xã hội này yêu cầu chúng ta phải đối xử tử tế với những người ruột thịt của mình."
"Dù nghèo hay giàu, khỏe mạnh hay ốm đau, chúng ta cũng nên chăm sóc chu đáo và không bao giờ bỏ rơi họ."
"Nếu không làm được, người đời thường sẽ cho rằng người này không có đức hạnh."
Thẩm Thế Hà dừng một chút, lớn tiếng nói: "Đây không phải lương tâm con người, không thể phó thác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận