Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 466: Không Phụ Lòng Hứa Lão Sư

Cốt truyện của cảnh hôm nay rất đơn giản, nó chỉ tiếp nối tình tiết trong trận lôi đài ngày hôm qua.
Dương Thất Lang ở trên lôi đài thất thủ đánh chết Phan Báo, phụ thân Dương Kế Nghiệp nổi giận đùng đùng, nhất quyền cầm roi xử lý theo gia pháp. Dương Lục Lang ở bên cạnh không ngừng van xin phụ thân hãy trách phạt mình, chứ đừng trách phạt Thất Lang.
Đến 9 giờ sáng, mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, buổi quay phim cũng chính thức bắt đầu.
Từ Hãn cùng Tưởng Quốc An, là người đại diện cho nhà tư sản khác, đã di chuyển ghế ngồi ra phía sau đạo diễn, để quan sát cảnh này một cách rõ ràng nhất.
Từ Hãn không khỏi thở dài, tâm tình thập phần phức tạp.
Làm cha của Từ Hạo Vũ, ông ta đương nhiên không muốn con trai nhà mình bị các diễn viên khác nhấn xuống sàn, mặc cho người ta cười nhạo.
Hơn nữa lý trí nói với ông rằng, kỹ thuật diễn xuất của Từ Hạo Vũ không quá khả quan, nếu như hôm nay để gã đứng chung với Hứa Trăn thì thật sự không khác gì buổi xử tội công khai.
Hiện tại cứ để Tưởng Quốc An xem một lần, nếu đối phương chết tâm thì dứt khoát đổi diễn viên khác, sau này mình cũng không cần lo lắng cho tương lai của bộ phim.
Ai, sớm chết sớm siêu sinh……
“Phan Báo là bị ngươi đánh chết?”
Giữa sân, diễn viên đóng vai Dương Kế Nghiệp khoanh tay đứng thẳng, sắc mặt tối tăm mà trừng mắt nhìn Dương Thất Lang, lạnh lùng nói: “Trước đó ngươi đã đáp ứng ta như thế nào? Tại sao còn dám nhảy lên lôi đài!”
Trước mặt ông ta, Hứa Trăn đóng vai Dương Thất Lang giống như muốn ngẩng đầu lên nhưng chung quy vẫn không dám.
Vẻ mặt hắn vừa phẫn uất lại khiếp sợ, hơi hơi hé miệng, thấp giọng nói: “Phan Báo xuống tay quá tàn nhẫn, lại còn lén dùng ám khí đả thương người!”
“Ta thấy hắn dùng thủ đoạn đê tiện để giết người, cho nên mới nhịn không được…”
Nói đến nơi này, Dương Thất Lang gần như đã tìm lại chút dũng khí cho mình, hắn ngạnh cổ ngẩng đầu lên, nói: “Ta là gì dân trừ hại!”
“Bang!”
Hắn còn chưa dứt lời, thì bàn tay của Dương Kế Nghiệp đã hung hăng vung mạnh tới.
Lực vô cùng mạnh, trực tiếp đánh Dương Thất Lang lảo đảo ngã về phía sau, suýt nữa không thể đứng thẳng được.
“Cha!”
Giờ khắc này, ở bên cạnh Dương Thất Lang chính là Từ Hạo Vũ đóng vai Dương Lục Lang, gã “Thình thịch” một tiếng liền quỳ xuống, ngữ khí vội vàng mà kêu lên: “Là ta, sự thật đều là do ta…”
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Dương Kế Nghiệp quay đầu trừng mắt nhìn gã, cầm lấy roi da từ trên tay người hầu, vung lên: “Hôm nay, ta nhất định phải đánh chết tên nghịch tử này!”
“Cha, cha cứ đánh ta đi!”
“Là ta không chịu được nên ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, xúi giụcThất Lang lên lôi đài đánh chết Phan Báo!”
“Người bị Phan Báo đánh chết là bằng hữu của ta, nếu không phải Thất Lang nhanh chân thì ta đã nhảy lên rồi!”
“Hận không thể tự tay đánh chết Phan Báo!”
Dương Kế Nghiệp vung roi lên, tức giận nhìn Dương Lục Lang: “Ngươi cũng muốn bị đánh chết đúng không!”
“Cha! Thất Lang từ nhỏ đã lớn lên với ta, hắn có tất xấu gì đều là do đại ca này không biết quản! Cho nên tất cả đều do ta sai!”
Giọng nói của gã mang theo chút nghẹn ngào cùng run rẩy: “Cha muốn đánh thì đánh ta đi!”
Ở bên sân, Tưởng Quốc An xem xong một màn này thì cúi đầu nhìn vào hình ảnh cận cảnh được phóng trên máy theo dõi, tấm tắc nói: “Phải nói một điều, cảnh này của Hạo Vũ khá tốt đấy!”
“Sự nghẹn ngào, run rẩy của hắn, tất cả đều rất đúng chỗ.”
"Mặc dù cách diễn đạt không phức tạp nhưng rất tự nhiên và không phô trương. Nó có thể bày ra hình ảnh của một Dương Diên Chiêu thâm trầm nội liễm, lại hiểu chuyện và biết bênh vực người khác.”
Nói tới đây, ông ta quay đầu nhìn về phía Từ Hãn, cười nói: “Tôi nói này Lão Từ, có phải là do ông quá hà khắc với con trai mình rồi hay không?”
“Hạo Vũ chỉ mới bước vào con đường diễn xuất, nhưng có thể diễn như vậy đã là rất khá.”
“Ông không thể so sánh hắn với loại người thiên tài như Hứa Trăn.”
Tưởng Quốc An nói: “Ông cứ để hắn thành thật kiên định tự mình bước về phía trước, chậm rãi bồi dưỡng, tôi cảm giác Hạo Vũ có thể giữ được chén cơm với tư cách là diễn viên.”
Nghe được một phen khích lệ như vậy, Từ Hãn cười đến vô cùng sảng khoái.
Ông ta nhìn về phía phim trường, chỉ cảm thấy đứa con trai ngốc nhà mình hôm nay thất soái khí, trong ánh mắt giống như lập loè ánh sáng của trí tuệ.
Ai, ngươi khiến cha nở này nở mặt quá rồi!
Biết hôm nay có người ngoài cho nên mới phát huy vượt mức bình thường?
Hay là do lo lắng mình bị thay đổi, dưới áp lực đề nặng mà bức ra thực lực tiềm tàng?
Khóe miệng của Từ Hãn không tự chủ được mà nhếch lên, nhìn chăm chú về phía phim trường, chờ mong nhi tử có thể nương theo trạng thái này để hoàn thành toàn bộ cảnh quay một cách tốt nhất.
……
Lúc này, trong phim trường.
Từ Hạo Vũ quỳ gối trên mặt đất được lát đá xanh, ngửa đầu gắt gao nhìn chằm chằm diễn viên đóng vai Dương Kế Nghiệp, thân thể hơi run rẩy, trong mắt lại ẩn nhẫn một loại thống khổ nào đó.
Mẹ nó!
Mặt đất thật con mẹ nó quá lạnh, vừa rồi quỳ xuống suýt nữa đã khiến hai đầu gối đau đến nứt!
Gã cố nén không để cho mình kêu lên mà gắt gao nắm chặt bàn tay.
Hiện tại cảm xúc của Từ Hạo Vũ đang rất kích động.
Gã không biết lão cha mình đang vô cùng đắc ý đến phiêu phiêu dục tiên (Nhẹ nhàng, bồng bềnh) ở bên sân, nhưng gã biết một màn thể hiện vừa rồi của mình thật sự khá tốt.
——Ít nhất cũng không phụ lòng Hứa lão sư dốc lòng chỉ giáo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận