Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 607: Liên Kết Mạch Phim

Theo chuyển động của góc quay, khán giả rõ ràng nhìn thấy được khuôn mặt của người kia: Hung đồ cầm đao bổ về phía thiếu niên, không ai khác chính là chủ nhân Ninh Quốc hầu, Tạ Ngọc.
Trong nháy mắt, vô số người xem chỉ cảm thấy không rét mà run.
Giờ phút này Mai Trường Tô, thế nhưng đang ở cùng một nhà với kẻ thù? !
Thật to gan!
“Tại sao ngươi lại muốn sống ở đây?”
Câu chuyện đã trở về hiện thực, Mông Chí vội vàng nhỏ giọng nói: “Năm đó, chính là Tạ Ngọc suất quân tàn sát Xích Diễm quân, vạn nhất bị hắn phát hiện thân phận của ngươi, ngươi……”
Một câu này của hắn còn chưa nói xong, Mai Trường Tô liền phất tay ngắt lời: “Nếu ta đã dám ở chỗ này thì ta tin tưởng mình sẽ không bị phát hiện.”
“Mông đại ca,” Mai Trường Tô ngẩng đầu lên, buồn bã cười, nói, “Chuyện năm đó, nếu về sau có cơ hội, ta sẽ nói cho ngươi.”
Ngay thời khắc thân phận của Mai Trường Tô được hé lộ, các cốt truyện giống như linh kiện rơi đầy đất bỗng nhiên hợp thành một cỗ máy tinh vi, “Bá” một tiếng, áp đao kéo xuống, cốt truyện từ đây bắt đầu tiến vào giai đoạn vận chuyển cao tốc.
Ác mộng, đoạt đích, luận võ chiêu thân, tội nô Dịch U đình ……
Có vẻ như các cá nhân và sự kiện không liên quan đang được kết hợp với nhau thành một hàng.
Trước đây, Mai Trường Tô vẫn luôn từ chối lời mời của Nghê Hoàng quận chúa, nhưng hôm nay lại bỗng nhiên đồng ý gặp nàng.
Đến lúc này, khán giả mới biết được, Nghê Hoàng vẫn luôn muốn gặp hắn. Bởi vì hai năm trước, Giang Tả minh Mai Trường Tô từng giúp đỡ nam cảnh, đánh tan kẻ địch, do đó mà Nghê Hoàng muốn gặp mặt để nói lời cảm tạ.
Mai Trường Tô cũng mượn cơ hội này để thỉnh cầu quận chúa, cho hắn đảm nhiệm giám khảo chiêu thân phần văn thí.
Nghê Hoàng cho rằng hắn muốn mượn cơ hội này để tiến vào quan trường, cho nên vui vẻ đồng ý.
Ngay sau đó, trên lôi đài chiêu thân vốn đã được sắp đặt bằng thủ đoạn chính trị, lại bỗng nhiên xuất hiện một con hắc mã: Một dũng sỹ vô dung từ Bắc Yến, muốn tham gia vào cuộc chiêu thân này
Trong phần thi văn thơ, quan chủ khảo Mai Trường Tô đã ra một câu hỏi về lý thuyết chiến lược, điều đáng ngạc nhiên là vị đến từ Bắc Yến này lại viết ra bài văn trôi chảy và suông sẻ, khiến cho người người được mở rộng tầm mắt.
Triều đình Đại Lương dĩ nhiên không muốn để quận chúa kết thân với nước khác.
Nhưng quy tắc sớm đã định tốt, lúc này lại không có biện pháp nói người ta văn không thành, võ không giỏi, bởi vậy cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống.
Khi mọi người đều đang lúng túng thì thân là giám khảo văn thí, Mai Trường Tô bỗng nhiên mở miệng.
“Dũng sĩ Bắc Yến quả nhiên võ nghệ hơn người, trong lòng có dũng cảm bất khả chiến bại.” Trong đại điện, Mai Trường Tô nhìn bài thi của Bách Lí Kỳ, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lộ ra nụ cười tự mãn, “Nhưng sách luận này…”
Hắn phủi tay đem bài thi ném lên bàn, chán ghét nói: “Toàn lời cổ hủ, không thể lọt vào mắt!”
Bách Lí Kỳ nghe được lời này, bật cười nói: “Văn chương của tại hạ tốt hay không, cũng đâu thể do một lời của giám khảo có thể định đoạt?”
Mai Trường Tô cười như không cười mà nhìn đối phương, nói: “Dũng sĩ Bách Lí, ngươi có muốn ta chỉ ra điểm “cổ hủ” trong sách luận này không?”
Bách Lí Kỳ cười lạnh một tiếng nói: “Tiên sinh nếu được ngự tứ chọn làm giám khảo, thì tất nhiên là người có học vấn cao.”
“Kẻ hèn tại hạ, cũng không dám cãi lại tiên sinh.”
“Nhưng Đại Lương chọn phò mã cho quận chúa, đã định ra quy cũ võ trước văn sau, vốn tưởng rằng công bằng, nhưng hiện giờ xem ra, đây là không thể động tay chân trên lôi đài, cho nên tính toàn úp úp mở mở văn chương của tại hạ?”
Câu nói này khiến tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, thập phần lúng túng.
Đám người Lương đế đúng là có ý nghĩ như vậy, bọn họ đều muốn uyển chuyển mà loại đối phương ra khỏi hàng ngũ chọn phò mã.
Nhưng lúc này, suy nghĩ của chính mình bị phơi bày trước công chúng, mặt mũi quả nhiên nhịn không được.
Tuy nhiên, trên mặt của Mai Trường Tô lại không hề có nửa điểm lúng túng.
Thần sắc hắn thong dong mà nhìn về phía Bách Lí Kỳ, cười nói: “Sách luận như thế nào, cần gì ta phải cãi với ngươi.”
Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn về phía ngoài cửa điện, nói: "Ta vừa nhìn thấy một tiểu đồng đang vẩy nước quét sân ở ngoài điện, có thuận miệng cùng hắn hàn huyên hai câu.”
“Tiểu đồng này thường ngày hầu hạ trong cung, nghe các hoàng tử đọc sách, nghe các triều thần nghị luận, cho nên cũng có chút kiến thức.”
“Không bằng để hắn tới bình phán sách luận của Bách Lí dũng sĩ?”
Lời này vừa ra, Bách Lí Kỳ nhất thời giận dữ.
Bên kia, Lương đế cũng cảm thấy chuyện này quá sỉ nhục, vừa muốn khuyên giải an ủi hai câu, nhưng Bách Lí Kỳ lại chủ động kêu lên: "Tiểu đồng nào, ngươi kêu hắn vào đây!”
Nghe được lời này, nhóm người Đại Lương vội vàng mở miệng khuyên giải an ủi, kêu Bách Lí Kỳ tạm thời đừng nóng nảy.
Nhưng mà Bách Lí Kỳ lại khăng khăng muốn tìm tiểu đồng kia để đương đường đối chất, không làm sao được, người hầu đành phải căng da đầu đi ngoài điện tìm tiểu đồng mà Mai Trường Tô nhắc, mang hắn vào đại điện
Một lát sau, một tiểu đồng mặc y phục vải thô được dẫn vào đại điện.
Mọi người vừa thấy bộ dáng gầy trơ xương, mặt mày xanh xao, tức khắc cảm giác sự sỉ nhục càng thêm mạnh mẽ. Mà hoàng thân quốc thích, đại quan quý nhân đều lộ ra vẻ xấu hổ.
Lúc này ở trong góc đại điện, Tĩnh Vương Tiêu Cảnh Diễm không khỏi hơi hơi động dung.
Từ lúc nghe Mai Trường Tô nhắc đến “Tiểu đồng ngoài điện” thì gã đã có suy đoán trong lòng, thẳng đến lúc này, gã rốt cuộc nghiệm chứng phỏng đoán mới vừa rồi.
Là Đình Sinh!
Mai Trường Tô nói tiểu đồng nghe hiểu sách luận của các triều thần, chính là Đình Sinh.
Tĩnh Vương ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mắt, đầy bụng nghi ngờ, không biết Mai Trường Tô rốt cuộc định làm gì.
Một tiểu hài tử như Đình Sinh, thật sự có thể hiểu được sách luận của Bách Lí Kỳ sao?
Từ nhỏ hắn đã lớn lên ở Dịch U đình, làm sao có được kiến thức rộng rãi như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận