Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 761: Tương Tác Cảm Xúc

Ở cảnh quay xa trên màn ảnh, bên bờ sông, thân ảnh thon gầy của Cận Nhất Xuyên đi lên cầu đá bắt ngang qua bờ bên kia của dòng sông.
Nhưng khi đến giữa cầu, hắn lại duỗi tay vịn vào lan can, lại lần nữa nhìn về phía cây hạnh ở bên kia bờ sông.
Nhưng mà, lúc này cây hạnh đã sớm không còn thịnh cảnh hoa nở rộ đẹp đẽ nữa, cây cối ở bên đầu tường cũng chỉ còn lại cỏ dại khô vàng, không còn nhìn thấy cô nương luôn nhìn lén hắn trước kia.
"Khụ khụ, khụ khụ khụ, khụ khụ…."
Hai tay Cận Nhất Xuyên chống vào đá xanh trên rào chắn, không kìm nổi mà ho khan, thân thể run rẩy như có vẻ đứng cũng không nổi.
Trên mặt hắn không nhìn ra được bất kì biểu tình nào, nhưng hốc mắt lại vì ho khan kịch liệt mà hơi hơi phiếm hồng.
Lúc này, màn ảnh vừa chuyển.
Chỉ thấy ở trong viện của y quán, Trương Yên đang cuộn mình ngồi xổm xuống ở ven tường, trong tay nắm chặt túi thơm hình bát giác, khóc đến nước mắt rơi lã chã như mưa.
Những bản nhạc cổ phong trước đây lại vang lên lần thứ hai, nhưng khi làn điệu vẫn chưa tan biến, nhạc cụ lại đổi từ sáo trúc trước đó thành tiêu.
Tiếng tiêu như đang thổn thức, như khóc như oán, đúng như sắc lạnh và khung cảnh mùa thu khô khan héo tàn trong bức tranh lúc này.
Giờ phút này, trong rạp chiếu phim có không ít cô gái không nhịn được mà hốc mắt đỏ lên, lén lau nước mắt nơi khóe mắt.
Mà Chu Nhiên, người ở trong "trại địch" lúc này lại không còn tâm tư đi chỉ trích làn điệu, mà là yên tĩnh nghe nhạc, nhìn hình ảnh trước mắt, không nhịn được thở dài một hơi thật sâu.
Hóa ra, đây chính là cảm xúc….
Chính là "điện" trong miệng họ…
Hắn mang theo ánh mắt phê phán đến xem phim điện ảnh của đối thủ, nhưng lại lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng được cái gọi là mị lực của diễn xuất.
Trước đây Chu Nhiên luôn có cảm giác, kịch bản ngôn tình tình yêu là dễ quay nhất, chỉ cần biên kịch dùng tình tiết câu chuyện chọc vào điểm đau của khán giả, người nên khóc tất nhiên sẽ khóc.
Nhưng mà đoạn diễn xuất vừa rồi của Hứa Trăn, lại hoàn toàn khác xa so với trong tưởng tượng của mình.
….. Mối quan hệ tình cảm tinh tế giữa hai người, là thật sự cần phải dựa vào diễn xuất mà biến giả dối thành chân thật.
Aiz, bản thân mình quả nhiên đóng phim điện ảnh không cùng một cấp bậc với người ta… Cấp bậc diễn xuất này của Hứa Trăn, sau khi Chu Nhiên xem xong, muốn bắt chước cũng không biết bắt chước thế nào.
Nhưng mà…
Hắn quay đầu nhìn những cô gái lén lau nước mắt ở xung quanh, không khỏi có chút ngạo mạn mà bĩu môi.
Tuy rằng tôi thừa nhận diễn xuất của anh rất lợi hại, nhưng dựa vào cốt truyện này mà muốn lừa gạt khiến tôi rơi nước mắt?
Suy nghĩ viển vong! Hừ.
Ông đây căn bản chưa từng yêu đương, hắn muốn dùng cái này khiến tôi tăng hảo cảm ư? Ha ha, không có khả năng.
Chờ đãi tôi một bữa ăn thịnh soạn đi nhé!
Lúc này, trên màn ảnh còn đang tiếp tục tái hiện chuyện xưa.
Cận Nhất Xuyên cáo biệt Trương Yên, đi đến tửu lâu mà ba huynh đệ ước định.
Nhưng mà hai người huynh đệ của hắn lại một người cũng không tới.
Đại ca đang ở nhà uống rượu ăn thịt, nhìn quan phục treo trên giá, hoàn toàn không có nửa điểm ý tứ muốn đứng dậy rời đi;
Nhị ca vội vã đến Giáo Phường Tư chuộc thân cho Chu cô nương, lại bị đối phương cầu xin đến ngục giam cứu người.
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, Cận Nhất Xuyên không chờ được huynh đệ của mình, nhưng lại chờ thấy một tiểu đồng xa lạ.
"Có một vị đại gia họ Đinh, bảo ta đem cái này giao cho Cận tiểu gia." Tiểu đồng đi đến trước người hắn, mở bàn tay ra, đưa cho hắn một cái đồ vật.
Cận Nhất Xuyên đưa tay nhận lấy, trong mắt đột nhiên xuất hiện vài tia hoảng loạn.
…. Là túi thơm hình bát giác mà hắn vừa mới đưa lại cho Trương Yên.
Bộ phim đến đây cuối cùng đã đi tới chương cuối.
Nhị ca Thẩm Luyện khi ở Noãn Hương Các đón Chu cô nương bị vây sát; đại ca thong thả mặc vào xong bộ quan phục mà bản thân đã mong chờ rất lâu, thản nhiên đi đến trước nha môn nhận tội; mà Cận Nhất Xuyên thì thần sắc vội vàng chạy về y quán, nhảy tường đi vào, lại phát hiện Trương đại phu đã chết thảm ở trong viện, mà Trương Yên cô nương thì hôn mê ở trong phòng, quần áo hỗn loạn nằm trên mặt đất.
Cận Nhất Xuyên nhìn thấy một màn trước mắt này, sắc mặt trắng bệch, đôi môi hơi run rẩy.
Hắn cuống quýt cởi áo choàng trên người, phủ lên trên người cô nương, thật cẩn thận ôm nàng đặt lên giường, nhìn qua Trăn tay luống cuống.
"Có người trả tiền mua mạng của ngươi." Đúng lúc này, trong viện xuất hiện một bóng người.
Vị sư huynh luôn tống tiền hắn nay mang đại đao bên người, vẻ mặt rất có hứng thú mà nhìn Cận Nhất Xuyên, nói: "Dù sao sớm muộn gì cũng phải giết ngươi, vậy thì chi bằng làm ngay luôn trong hôm nay đi?"
Cận Nhất Xuyên nghe vậy, chậm rãi quay đầu lại.
Trên khuôn mặt tái nhợt của hắn không có một tia biểu tình, nhưng trong mắt lại phiếm tơ máu, xuất hiện luồng sát ý sôi trào mà xưa nay chưa từng có.
Những bông tuyết lơ lửng trên bầu trời, cuối thu tiêu điều cuối cùng cũng sắp bị chôn vùi bởi trận tuyết lớn.
Cận Nhất Xuyên rút ra trường đao bên hông, lao về phía sân như một mũi tên sắc nhọn.
Hắn không tiếc sức lực, thà rằng đồng quy vu tận, cũng thề muốn giết chết đối phương, nhưng mà đối mặt với sư huynh hiểu từng bước ra chiêu của hắn, hắn đánh đến mức đổ bệnh ho ra máu, cũng vẫn như cũ không thể xoay chuyển được chiến cuộc.
Cận Nhất Xuyên suy yếu ngã xuống trên nền tuyết trắng, duỗi tay bắt được mũi đao mà sư huynh đặt trên yết hầu của hắn, như nói mớ mà cầu xin: "Buông tha cho cô nương kia…"
Nhìn máu tươi trên tay hắn từ mũi đao chảy xuống từng giọt, ánh mắt sư huynh hơi chớp động, hắn ta cúi người xuống, thấp giọng nói: "Nếu sư huynh nói cho ngươi, ta sẽ không chạm vào cô nương kia, ngươi có vui không?"
Cận Nhất Xuyên nghe được lời này, ánh mắt không có tiêu cự khẽ run lên, giống như chợt hiện lên một tia sáng nhàn nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận