Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 853: Suy Đoán

“Sư phụ, bên này bên này!”
Lúc này, Từ Hạo Vũ đã tới rồi, gã vừa nhìn thấy Hứa Trăn đi vào thì vội vàng nhiệt tình đứng dậy, nâng cánh tay chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình.
"Đại ca" Vương Cẩm Bằng còn chưa tới, mà bên cạnh hắn, nam diễn viên tiền bối Vương Nguyên Anh, người cũng được đề cử Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, cũng đã tới.
Vương Nguyên Anh là Thị Đệ của giải Ngọc Lan năm nay, hai tháng trước, Hứa Trăn cũng mới gặp mặt đối phương.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hứa Trăn lễ phép khom người vấn an Vương Nguyên Anh, nói: “Vương lão sư, lại gặp mặt.”
Vương Nguyên Anh gật gật đầu, duỗi tay chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, ngữ khí thoải mái mà nói: “Đừng khách khí, ngồi, đề cử “Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất” này đối với cậu, quả nhiên là danh xứng với thật.”
“Ha ha ha……”
Nghe đối phương nói như vậy, xung quanh lập tức vang lên một trận cười nhẹ.
Không lâu sau màn "trao giải ngược" giữa hai người tại lễ trao giải Ngọc Lan, việc Vương Nguyên Anh trêu chọc Hứa Trăn “Danh xứng với thật" đã trở thành một chuyện cười nổi tiếng trong giới.
Lễ trao giải mãi đến 6 giờ chiều mới chính thức bắt đầu, mà hiện tại chỉ mới hơn 4 giờ, do đó những vị khách đến trước bắt đầu trò chuyện với nhau.
Hứa Trăn về khu vực mà Bành Tư Nguyên đang ngồi, sau đó nhỏ giọng hỏi Từ Hạo Vũ: “Từ thúc hôm nay không tới sao?”
Từ Hạo Vũ lắc đầu đáp: “Không có, ông ấy đang ở Hàn Quốc.”
Hứa Trăn hỏi: “Hàn Quốc? Từ thúc đến đó làm gì?”
Từ Hạo Vũ cúi đầu, vẻ mặt có chút phiền muộn, trầm giọng nói: “Ba tôi nói ở Hàn Quốc có tiểu thuyết vừa đạt được giải thưởng, trong đó có một vai diễn rất thích hợp với tôi. "
“Cho nên ông ấy đi mua bản quyền điện ảnh.”
Hứa Trăn thuận miệng hỏi: “Là nhân vật như thế nào?”
Nghe thấy vấn đề này, trên mặt Từ Hạo Vũ lộ ra biểu tình mê mang: “Là một người thiểu năng trí tuệ.”
Hứa Trăn: “……”
Quả nhiên là cha ruột…
Hắn thực cố gắng để mình không phát ra bắt cứ âm thanh thất lễ nào, sau một lúc lâu, mới nỗ lực nói sang chuyện khác: “Vậy thì, trước đó có nghe anh nói, Hoàn Ngu muốn quay “Lạc Đà Tường Tử” ?”
“Như thế nào rồi, khi nào quay?”
Hứa Trăn vốn định nói nếu cần hỗ trợ thì cứ yêu cầu, khách mời hoặc là chỉ đạo diễn xuất đều có thể.
Nhưng mà lời này vừa ra, Từ Hạo Vũ vốn dĩ đang mê mang lại dần dần lộ ra biểu tình hoài nghi nhân sinh, nói: “A, “Lạc Đà Tường Tử”, không quy nữa.”
Vẻ mặt gã không chút thay đổi, nói: “Một thời gian trước, ba tôi có tìm cho tôi một lão sư dạy diễn xuất, nhưng nửa tháng sau liền không nói nữa.”
“Sau đó, ông liền quyên góp tiền cho ban tổ chức và khôi phục phiên bản cũ của “Lạc Đà Tường Tử”.”
Từ Hạo Vũ cười gượng hai tiếng, nói: “Sang đầu năm có thể xem, đầu tư khá nhiều cho nên chất lượng sẽ không tệ.”
Hứa Trăn: “……”
Nói như thế nào đây, cũng coi như là một đóng góp cho ngành điện ảnh Hoa Hạ.
Công đức nằm ở tương lai.
……
Chủ đề nghiêm túc dần đi vào ngõ cụt, hai người không còn cách nào khác là tán gẫu về nó.
Có một nói một, Hứa Trăn vẫn có thể cảm nhận được Từ Hạo Vũ đang tiến bộ.
Gã đã đóng một vai phụ trong một bộ phim truyền hình chủ đề chính kịch cách đây không lâu, và Hứa Trăn đã cố tình xem một vài tập.
Mặc dù không thể so sánh với các diễn viên gạo cội xung quanh, nhưng cũng không hề gượng gạo hay dầu mỡ, cũng không có ảnh hưởng xấu đến tiêu chuẩn của cả phim truyền hình, có thể coi là một người công cụ có tư cách.
Với tiêu chuẩn này thì thực tế là có thể điều chỉnh được, nên Từ thúc không cần thiết phải trách móc quá nặng nề.
Nếu không thể đảm nhận vai chính, bắt đầu từ vai phụ trước cũng không phải là ý kiến tồi.
Hai người hàn huyên hơn nửa ngày, các khách quý mới rốt cuộc lục tục đến đông đủ.
Đoàn làm phim "Tú Xuân Đao" tiến vào sân khấu rất muộn, khi "Đại ca" Vương Cẩm Bằng bước vào thì lễ trao giải đã sắp bắt đầu.
Hứa Trăn mỉm cười chào vị đại ca đã lâu không gặp, trong khi Vương Cẩm Bằng vỗ vai hắn một cách rất thân thiết.
"Hôm nay tôi cũng không muốn đến."
Sau khi ngồi xuống, Vương Cẩm Bằng cười nói: "Vừa lúc công tác ở bên này cho nên thuận đường đến thăm cậu, chờ lễ trao giải kết thúc, hai anh em chúng ta ra ngoài uống hai ly.”
Những người đến buổi lễ về cơ bản đều có giao tình với nhau, sau vài câu chào hỏi của những người xung quanh thì nhạc nền cũng vang lên, giải Kim Kê năm nay chính thức được kéo màn che.
Đúng lúc này, cùng với âm nhạc ồn ào, Vương Cẩm Bằng bỗng nhiên nghiêng đầu tới, nhỏ giọng nói với Hứa Trăn: “Giải “Nam phụ xuất sắc nhất” năm nay nhất định là cậu.”
Hứa Trăn nghe vậy sửng sốt, nói: “Tại sao?”
Vương Cẩm Bằng cười nói: “Đánh cược không? Đánh cược hai bữa cơm?”
“Ha ha ha ha……”
Vương Cẩm Bằng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hứa Trăn thì thấp giọng cười nói: “Còn cần tôi nói sao? Chính cậu cũng tự hiểu đi?”
Nương theo tiết mục ca hát mở đầu, Vương Cẩm Bằng thì thầm: “Đoàn phim “Tú Xuân Đao” đề cử tôi, “Thập Nguyệt Vi Thành” đề cử Từ Hạo Vũ.”
“Vậy tại sao lại không đề cử cậu?”
“Vai diễn của cậu trong cả hai bộ phim đều xuất sắc hơn hai chúng ta.”
Hứa Trăn nghe Vương Cẩm Bằng nói như vậy, thì không hiểu sao lại có chút khẩn trương.
Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, thật ra ngay cả bản thân hắn cũng đã có một chút suy đoán, chẳng qua chuyện liên quan đến mình, hắn không dám suy nghĩ đến phương hướng kia.
Đúng vậy, đúng như những gì đại ca nói.
Đề cử Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất lần này, nếu nhìn ở một góc độ khác, kỳ thực ban tổ chức đã chọn “Tằng Soái” làm đề cử trong số ba vai Cận Nhất Xuyên, Lý Sùng Quang và Tằng Soái.
Nghĩ đến đây, Hứa Trăn cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên tăng nhanh, lòng bàn tay dần đổ mồ hôi.
——Ai lại không khao khát được đứng trên sân khấu đỉnh cao của ngành công nghiệp điện ảnh Hoa Hạ, Giải Kim Kê?
Bạn cần đăng nhập để bình luận