Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 460: Thiếu Niên Kiêu Ngạo

Đường Dật ủy khuất mà nhìn thoáng qua chung quanh, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Trăn đứng ở phía đối diện
Đều tại ngươi!
Vốn dĩ, hai ngày trước ta đã dựa vào kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình để mang lại một Phan Báo ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh vô cùng sinh động, thành công ném xuống cái mũ diễn viên hài.
Kết quả ngươi vừa tới, ta lại lần nữa biến thành trò cười!
Biết sáng nay mình chắc chắn phải chết, ta còn nghĩ đây sẽ là một cảnh cực kỳ nghiêm túc, nhưng ngươi xem đi, bọn họ không phải còn cười rất vui vẻ sao!
Hứa Trăn giang hai tay, chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười bất lực.
……
Cả hai đều là những diễn viên có kinh nghiệm, cho nên chỉ mất chưa đầy hai giờ đồng hồ đã học được hết các động tác trong trận đấu lôi đài này.
10 giờ sáng, Hứa Trăn bắt đầu cảnh quay đầu tiên của "Dương Gia Trướng", cả đạo diễn và các diễn viên xung quanh đều rất thích thú với cảnh quay này.
Một mặt, tất nhiên là vì "trận sinh tử" giữa Tôn Sách và Chu Du, mặt khác là do trận phong ba của “Lang Gia Bảng” đã làm náo loạn giới giải trí gần đây.
Thân là trung tâm của cuộc phong ba này, Hứa Trăn rốt cuộc có bao nhiêu mị lực, thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng tò mò.
Tiến vào phim trường, Đường Dật cùng Hứa Trăn đều thu hồi thái độ đùa giỡn, không khí tức khắc trở nên nghiêm túc.
Cảnh họ sắp quay được kịch bản đề cao và đồng thời cũng là tình tiết cao trào đầu tiên của cả bộ phim.
Nhà Tống đánh quân Liêu, bổ nhiệm thái sư Phan Nhân Mỹ làm chủ tướng, lập lôi đài để chiêu mộ tướng lĩnh tiên phong.
Trên thực tế mọi người đều biết, lôi đài này chỉ là vật trang trí, còn Phan Nhân Mỹ sớm đã nghĩ để nhi tử Phan Báo của mình làm tướng lĩnh, lập ra lôi đài cũng chỉ để làm nổi bậc con trai mà thôi.
Dương Lục Lang cùng Dương Thất Lang sớm đã được đến phụ thân giao phó, nói bọn họ không cần tham dự.
Tuy nhiên, khi họ thấy Phan Báo đánh không lại đối thủ, liền lén lút phóng ám khí đả thương người, đem người đang sống sờ sờ, đánh chết ngay trên lôi đài. Dương Thất Lang trong lúc nhất thời lòng đầy căm phẫn, liền nhảy lên lôi đài, hung hăng chỉnh đốn Phan Báo.
Kết quả không nghĩ tới, lại vô tình đánh chết đối phương.
“Bang!”
Một tiếng giòn vang, cảnh quay chính thức bắt đầu.
Trên trường quay, đoàn phim đã xây dựng một lôi đài bằng gỗ, rộng mười mét vuông trên quảng trường. Đường Dật đóng vai Phan Báo đứng ở trên lôi đài và đang giao chiến với đối thủ.
Còn Dương Lục Lang và Dương Thất Lang lúc này đứng ở dưới lôi đài, cùng với rất nhiều diễn viên quần chúng, đứng đó quan sát trận chiến.
Phan Báo trong điện ảnh không giống như “bao cỏ” trong truyền thuyết, mà Đường Dật lại có thể diễn “Tiểu bá vương” Tôn Sách, cho nên nói ngoại hình của y thật sự khá mạnh mẽ.
Lúc này y mặc một bộ trang phục đen tuyền, eo thắt dây da, chân đạp giày ủng, cả người nhìn qua vô cùng mạnh mẽ và quyền lực.
Liên tục mấy người khiêu chiến đều bị gã dễ như trở bàn tay mà ném xuống mặt đất, những người ủng hộ Phan gia tức khắc trầm trồ khen ngợi.
Lúc này, máy quay chuyển đến Dương Thất Lang do Hứa Trăn đảm nhiệm.
Hắn nhìn Phan Báo dào dạt đắc ý trên đài, đầy mặt khinh thường, trợn trắng mắt nói: “A, chỉ thẳng mấy tên binh tôm tướng cua, liền cho rằng bản thân ghê gớm.”
Nói tới đây, hắn chỉ lên lôi đài, mặt mày căm giận mà kêu lên: “Là cha không cho ta lên đài, nếu không, xem ta có đánh chết ngươi hay không!”
Hứa Trăn vừa xuất hiện đã khiến đạo diễn cảm thấy phấn khích một cách khó hiểu.
——tên tiểu tử này, rất biết diễn kịch nha!
Ngắn ngủn hai câu, Dương Thất Lang đã thể hiện ra sự kiêu ngạo, nghé con mới sinh không sợ cọp của thiếu niên.
Đặc biệt là, Hứa Trăn năm nay vốn dĩ cũng chỉ có 21 tuổi, vừa vặn đúng độ tuổi này.
Khuôn mặt tuấn tú này của hắn không có chút pháo sáng nào, hình tượng xứng với diễn xuất khiến cho người ta cảm giác, hắn không diễn, mà hắn chính là Dương Thất Lang.
Đạo diễn thậm chí còn cảm thấy rằng, trong số các diễn viên của Hoa Hạ, sợ sẽ không có người nào có thể thể hiện một Dương Thất Lang chân thật đến như vậy.
—— cảm tạ vị diễn viên trước kia đã từ chối diễn!
Ngươi không bỏ diễn, ta sao có cơ hội nhìn đến một Dương Diên Tự hoàn mỹ như vậy?
“Nhỏ giọng chút, không thể lỗ mãng!”
Nhưng mà giây tiếp theo, Từ Hạo Vũ mở miệng.
Đạo diễn thông qua máy theo dõi, nhìn thấy rõ khuôn mặt của đại thiếu gia Hoàn Ngu, gã đang cố gắng dùng giọng điệu nghiêm túc nhất có thể để nói: "Trước khi đi, phụ thân đã nói rất rõ ràng, hơn nữa đệ đáp ta như thế nào?”
“Nếu đệ dám…. Dám cái kia, dám cái gì nhỉ….”
Một lát sau, Từ Hạo Vũ chắp tay trước ngực, vẻ mặt khổ hề hề mà nhìn về phía đạo diễn, kêu lên: “Thực xin lỗi, tôi quên từ!”
Đạo diễn: “……”
Ngươi tại sao lại không quên ăn phân a! !!
Bạn cần đăng nhập để bình luận