Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 757: Cô Nương Nhà Ai? ?

Xem đến đây, trái tim khán giả lại lần nữa bị nâng lên.
Phim chiếu đến đây, mới chỉ đi qua nửa tiếng, nhưng tiết tấu lại khẩn trương lạ thường, tình tiết liên tiếp đi cao.
Cho dù Chu Nhiên không muốn thế nào, vẫn không thể không thừa nhận, thật sự đây là mở đầu khá tốt.
Ngay lúc tâm tình khán giả đang khẩn trương, trước mắt màn hình lớn trước mắt bỗng nhiên sáng hơn rất nhiều, sắc thái cũng từ màu lạnh trước mắt chuyển thành tông màu ấm.
Hình ảnh vừa chuyển, trong màn hình xuất hiện một cái bóng người thon gầy.
Hứa Trăn đóng vai Cận Nhất Xuyên đang đi trên một con đường nhỏ ven sông, hắn không có mặc hắc y của Cẩm Y Vệ, cũng không có mang đao, mà là ăn mặc một bộ thường phục màu xanh nhạt, khuôn mặt tuấn tú hơi tái nhợt, vẻ mặt tịch mịch mà hờ hững, không thấy chút chi khí sát phạt nào.
Bên bờ sông, một cây hoa hạnh nở rộ. Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa rơi đầy đất, trong đó có một cánh bay theo gió, rung rinh mà dừng ở vai Cận Nhất Xuyên.
“Khụ khụ, khụ khụ...”
Cận Nhất Xuyên nhẹ nhàng khụ hai tiếng, dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn hạnh hoa trước mắt.
“Nhất Xuyên?”
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người kêu tên của hắn.
Cận Nhất Xuyên giật mình nhìn theo hướng giọng nói, lại thấy cách đó không xa, nhị ca Thẩm Luyện đang đứng trên cây cầu đá bờ bên kia sông dẫn qua bên đây.
Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Nhị ca, trong mắt hắn xuất hiện một tia hoảng loạn..
“Nhất Xuyên, sao ngươi lại ở đây?” Một lát sau, Thẩm Luyện đi đến bên cạnh hắn, mở miệng hỏi.
“Ta...” Cận Nhất Xuyên chần chờ một lát, ấp a ấp úng nói, “Ta nghe nói, hôm nay có hội chùa, cho nên tới đi dạo.”
Thẩm Luyện nghi hoặc nói: “Một mình ngươi đi dạo hội chùa?”
Nói xong, gã lại nhìn nhìn chung quanh, nói: “Hơn nữa, hội chùa ở thành đông mà, không ở bên này.”
Cận Nhất Xuyên duỗi tay chỉ chỉ chung quanh, miễn cưỡng cười nói: “Ta, ta đến bên này tìm một người bạn.”
“Bạn?” Ánh mắt Trầm Luyện ngưng lại, nói, “Bạn nào?”
Cận Nhất Xuyên đang muốn ở tiếp tục mở miệng, ven đường, một cô bé mặc một bộ áo vải màu xanh ngọc bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía hắn, kêu lên: “Cận gia?”
“Cận gia đến lấy thuốc sao?”
Cô bé nở nụ cười nói: “Hôm qua ta còn nhắc tới huynh, sao gần đây huynh không có tới?”
Cận Nhất Xuyên sửng sốt một chút, nhìn cô bé đột nhiên xuất hiện trước mắt, lại dùng dư quang liếc liếc mắt nhìn Thẩm Luyện bên cạnh, mặt hơi có chút thẹn thùng, cười nói: “Ta mấy ngày hôm trước... Có một số việc, không ở trong thành.”
Vừa nói, hắn vừa nhanh chóng đuổi kịp bước chân cô bé này, dọc theo con đường nhỏ ven sông cúi đầu đi trước.
...
“Đây là “người bạn” mà ngươi vừa nói ’?”
Trên nửa đoạn đường đi, Thẩm Luyện đi theo bên cạnh Cận Nhất Xuyên, thấp giọng thì thầm hỏi.
Cận Nhất Xuyên rũ đầu, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, vẻ mặt khó xử mà nhỏ giọng nói: “Nhị ca, ngươi vội thì ngươi đi đi, không cần phải xen chuyện của ta.”
Mà lúc này, trên mặt Thẩm Luyện lộ ra nụ cười hiếm thấy, đôi mắt gã vẫn nhìn phía trước như cũ, đầu lại nghiêng về Cận Nhất Xuyên một chút, nhỏ giọng nói: “Không được, ta phải đi nhìn một cái, đây là cô bé nhà ai.”
“Ha ha ha ha...”
Lúc này, khán giả trong phòng chiếu nhìn thấy một màn này, tức khắc vang lên một trận cười trầm thấp.
Ngày thường Cẩm Y Vệ Thẩm đại nhân uy phong lẫm liệt, mặt lạnh như Diêm Vương, lúc này lại bỗng nhiên triển lộ ra một mặt nhiều chuyện.
Sự khác nhau giữa “trong công việc: và “sau tan làm” này, nháy mắt khiến cho người khác cảm giác dường như người Thẩm Luyện này thân thiện hơn không ít.
Sau một lúc, cả ba người vòng đi vòng lại, đi vào một trong một y quán.
Cây hạnh bên bờ sông cành lá xum xuê, một nửa nhô ra sân viện, cánh hoa trắng tinh trải khắp mặt đất.
Nhìn thấy ba người cùng nhau đi vào y quán, trên mặt đại phu lập tức lộ ra biểu cảm không vui, ông trừng mắt liếc mắt cô bé kia một cái, oán trách nói: “Suốt ngày chạy loạn khắp nơi!”
Dứt lời, ông nhìn về phía Cận Nhất Xuyên, miễn cưỡng cười nói: “Cận gia mấy ngày không đến, nào, ta bắt mạch cho cậu.”
Cận Nhất Xuyên theo bản năng mà dùng dư quang liếc mắt Thẩm Luyện bên cạnh, lắc đầu nói: “Không được, Trương đại phu, hôm nay ta còn có chút việc, bốc một thang thuốc theo đơn lần trước đi.”
Y quán đại phu liếc mắt nhìn hắn, không nói thêm gì, về phòng bốc thuốc.
Cận Nhất Xuyên ngồi trên băng ghế đá trong sân, duỗi tay chống cằm, ngơ ngác mà nhìn về phía cây hoa hạnh, có chút thất thần.
Cô gái vừa dẫn bọn hắn về đang đảo thuốc dưới gốc cây hoa hạnh.
Cô bé âm thầm quay đầu lại nhìn Cận Nhất Xuyên, lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình nên vội vàng thu ánh mắt lại.
Đại phu Đang ở bốc thuốc nhìn thấy cảnh này này, lập tức cau mày;
Mà Thẩm Luyện chắp tay sau lưng đứng dưới hành lang, nhìn vẻ mặt ngơ ngác xuất thần của Cận Nhất Xuyên, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Sau một lúc lâu, đại phu vì Cận Nhất Xuyên bốc phương thuốc, dặn dò hắn nhất định phải uống đúng giờ.
Cận Nhất Xuyên xách theo bọc thuốc, cùng Thẩm Luyện ra khỏi y quán.
Hai người đi bên bờ sông, Thẩm Luyện hỏi: “Cứ đi như vậy sao?”
“Ngươi không phải nói, muốn mời ‘ bạn ’ cùng đi dạo hội chùa sao?”
“Nhị ca” Cận Nhất Xuyên mặt lộ vẻ vẻ khó xử, thấp giọng nói: “Tình huống như vừa rồi, ngươi bảo ta mời như thế nào hả?”
Hai người nói chuyện, lại lần nữa đi ngang qua cây cây hạnh bên bờ sông kia.
Nhưng vào lúc này, một cánh cửa nhỏ bên cạnh cây hạnh đột nhiên từ bên trong mở ra.
Cô bé lúc nãy từ y quán ló đầu ra sau cánh cửa, nhẹ giọng kêu: “Cận gia?”
Cận Nhất Xuyên nghe vậy, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy, cô bé xinh xắn đứng ở sau cánh cửa cửa, trong tay cầm một chiếc túi thơm hoa hồi chế tác tinh xảo
“Trong đây có tam thất, xạ hương và cỏ đen," cô gái vươn cái túi ra trước, cúi đầu thấp giọng nói: "Đeo lên người sẽ đỡ ho.".”
Cận Nhất Xuyên hơi ngẩn ra, duỗi tay nhận lấy túi thơm, ngẩng đầu nhìn cô bé trước mắt.
Mặt cô bé đỏ ửng, rũ con ngươi, nói: “Nhưng huynh đừng nói cho cha ta.”
“Nếu không, ông ấy lại trách ta kê đơn bậy bạ.”
Cận Nhất Xuyên nhìn cô bé trước mắt, cười nói: “Được, ta biết biết, cảm ơn cô nương.”
Hắn nắm trong tay túi thơm, mới vừa đi vài bước, lại quay đầu, hỏi: “Cô nương, ta còn chưa biết muội tên là gì?”
Cô bé cười tươi, lộ ra một cái răng nanh, nói: “Ta tên Trương Yên.”
Cận Nhất Xuyên nói: “Ta họ Cận, Cận Nhất Xuyên.”
Trương Yên nghe vậy, che miệng cười nói: “Ta biết nha.”
Nói, nàng chỉ chỉ Cận Nhất Xuyên trong tay gói thuốc, nói: “Trên mặt có viết đó.”
Cận Nhất Xuyên nghe vậy, hơi hơi ngẩn ngơ, tức khắc lộ ra hơi có chút khờ khạo tươi cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận