Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1089: Chú Thỏ Trắng

Sau khi trao đổi búp bê xong, hắn nói tạm biệt "quý ngài Gấu trúc" rồi trở về phòng triển lãm của mình.
Dọc đường Hứa Trăn dùng di động quay một đoạn video ghi lại hoạt động ở sự kiện rồi gửi cho sư phụ là hòa thượng Liễu Nhiên, nhắn mấy chữ: "Sư phụ, học trò đang tham gia Liên hoan phim Kim Kê ở Tùng Thành, bên này rất náo nhiệt!"
Ở cuối video hắn còn cầm con búp bê Trư Bát Giới vừa mới đổi được, mỉm cười và tự quay chính mình.
Mấy phút sau điện thoại vang lên hai tiếng "ting ting".
Hứa Trăn mở ra thì thấy là sư phụ trả lời tin nhắn.
"Không thích Bát Giới, thích Ngộ Không, gửi bưu điện tới." Sư phụ nói như thế.
Hứa Trăn: "..."
Được, con, con thử đi xin trưởng ban tổ chức Phương...
Thực sự không được... Sư phụ, con diễn Tôn Ngộ Không cho ngài xem được không?
Cuối tháng con lại gửi bưu điện chính mình về núi? ?
...
Buổi sáng hôm đó Hứa Trăn có tất cả ba màn biểu diễn võ thuật, sau khi toàn bộ kết thúc, hắn cũng không có việc gì nữa.
Mười hai giờ trưa, hắn được nhân viên công tác dẫn đến khu vực nghỉ ngơi, nhận phần cơm trưa của mình.
Cơm trưa của Hứa Trăn và nhân viên công tác khác giống nhau, chẳng qua vì đảm bảo bí mật nên ban tổ chức xin một phòng nghỉ riêng cho hắn.
Trên đường đi đến phòng nghỉ, hắn thấy có rất nhiều diễn viên đang mặc nhiều loại trang phục hóa trang khác nhau đang ăn cơm và nghỉ ngơi ở hành lang phía tây của phòng triển lãm, dọc đường đi có đồng nghiệp ở khu vực triển lãm Tây Du chào hỏi hắn, xưng hô hắn là "Nhị Lang thần" hoặc "Nhị Lang chân quân".
Hứa Trăn cũng cười đáp lại, xưng hô với bọn họ bằng nhân vật họ đóng vai.
Xa xa, hắn nhìn thấy một bóng người mặc đồ trắng đen quen thuộc ở phía trước, chính là vị quý ngài Gấu trúc vừa rồi trao đổi búp bên với hắn.
Lúc này quý ngài Gấu trúc đang ngồi dưới đất, trên tay cầm phần cơm hộp thưởng thức bữa trưa của mình.
Trên người gã vẫn như cũ mặc quần áo thú bông, nhưng cái đầu gấu trúc đã được gỡ xuống lộ ra một đầu người nho nhỏ, nhìn qua hơi buồn cười.
Hứa Trăn nhẹ nhàng cười một tiếng, vừa định đi tới chào hỏi "quý ngài Gấu trúc" thì phát hiện vị diễn viên trong bộ đồ có mái tóc hoa râm.
Càng đi đến gần hắn càng nhìn thấy rõ ràng vị này đại khái là một ông lão sáu bảy mươi tuổi, màu da hơi đen, gầy còm, tóc đã hơi bạc.
Bởi vì ra quá nhiều mồ hôi mà mái tóc thưa thớt dính sát vào da đầu nên nhìn qua hơi chút lộn xộn.
Hứa Trăn sửng sốt.
Hắn vạn lần không nghĩ đến người bên trong thú bông gấu trúc vừa rồi lại là một vị tiền bối.
Nhìn tuổi tác ông này cũng trạc tuổi sư phụ nhà mình nhưng vẫn còn phải bôn ba kiếm sống, Hứa Trăn không khỏi chua xót trong lòng.
Mà lúc này "ông cụ gấu trúc" cũng nhìn thấy Hứa Trăn.
Hai mắt ông ta lập tức tỏa sáng, nhiệt tình vẫy vẫy tay với Hứa Trăn.
"Nghỉ trưa à?" Ông cụ gấu trúc cười nói: "Buổi chiều còn có việc sao?"
Hứa Trăn nhẹ gật đầu, mỉm cười nói: "Dạ, cháu phải ở đây cả ngày."
Hắn nhìn trên trán ông lão đổ mồ hôi hột, nói: "Giữa trưa sao ngài không cởi quần áo ra cho mát? Bên trong hội trường vẫn đang mở máy sưởi."
Ông cụ gấu trúc lắc đầu, nói: "Không được không được, quần áo này mặc vào cởi ra đều phải có người hỗ trợ nên rất phiền phức, tôi ăn xong phần cơm sẽ đi ra."
"Mặc quần áo này ở bên ngoài ngược lại là ấm áp."
Nói rồi ông bỏ hộp cơm xuống, cố gắng lấy một thứ bên trong ống tay áo thú bông ra mà thần thần bí bí nói: "Tới đây, cho cậu cái này."
Hứa Trăn cúi người, nghi hoặc nhận lấy vật trong bàn tay gầy guộc của ông lão.
Mở lòng bàn tay ra thì thấy là một thanh chocolate bị dính hơi người nên đã hơi tan chảy.
"Ha ha, cậu đừng ghét bỏ nha."
Ông cụ gấu trúc toét miệng cười một tiếng lộ ra hàm răng thiếu không ít cái, nói: "Nghe nói tối nay không có phát cơm hộp, phải chờ tới lúc đóng triển lãm mới mời mọi người ra quán ăn cơm nên cũng không biết chắc là mấy giờ mới được no bụng."
"Nếu đói thì ăn miếng này trước cũng có tác dụng kiềm hơi!"
Hứa Trăn ngơ ngác nhìn miếng chocolate đã chảy gần hết một nửa, một lúc lâu sau khẽ cười.
Hắn giữ miếng chocolate trong lòng bàn tay, móc từ trong túi áo ra hai viên kẹo sữa đưa cho "ông cụ gấu trúc" nói: "Cảm ơn chú, cháu cũng có chuẩn bị, cho chú hai cái."
Lão già cười ha ha nhận lấy kẹo sữa của hắn, giơ ngón tay cái lên, nói: "Đều là người có kinh nghiệm nha!"
"Một khi ra ngoài làm việc nhất định phải có chút "đồ khô" trong túi, lo trước khỏi hoạ."
"Cậu hay thật, Chú Thỏ Trắng, ha ha! Cháu gái tôi đặc biệt thích ăn loại kẹo này, không chịu ăn những nhãn hiệu khác!"
"..."
...
Hai người trò chuyện qua loa vài câu, Hứa Trăn cười nói tạm biệt lão rồi xách hộp cơm rời đi.
Cũng không phải hắn không muốn ngồi dưới đất mà là sợ làm bẩn bộ đồ hóa trang này.
Mà lúc này ở phía sau cách chỗ Hứa Trăn không xa có hai cô gái mặc đồ hóa trang "Ngọc Thố tinh" và "Bạch Cốt tinh" cùng nhau ngồi trên bệ cửa sổ đồng loạt đánh giá bóng lưng Hứa Trăn.
"Giống, thật sự giống..."
"Ngọc Thố tinh" nhỏ giọng nói: "Dáng người, chiều cao đều giống."
"Từ sáng tới giờ tôi đều muốn nói, nhìn khí chất của "Nhị Lang thần" rất giống với A Trăn nhà chúng ta, hơn nữa còn biết đánh võ!"
"Bạch Cốt tinh" nhẹ gật đầu, dùng tay che miệng mà phụ họa nói: "A Trăn chắc chắn sẽ diễn Nhị Lang thần trong phim "Phong thần", thực sự là làm người ta không thể không hoài nghi."
Vẻ mặt "Ngọc Thố tinh" nghiêm túc nói: "Vốn dĩ tôi còn không dám xác định, cho đến vừa rồi..."
Nói xong, cô quay đầu nhìn "Bạch Cốt tinh" bên cạnh, hai người trăm miệng một lời kêu lên: "Chú Thỏ Trắng!"
"Ha ha ha ha! !"
Nói ra ba chữ này, trong nháy mắt hai cô gái nhỏ cười thành tiếng.
"Trời ơi, vừa dùng thương còn mang theo kẹo sữa bên người, chắc chắn là anh ấy!"
"Buồn cười chết tôi, tôi còn tưởng rằng lúc trước anh ấy ăn Chú Thỏ Trắng là vì quảng cáo cho giải Kim Kê, không nghĩ đến vậy mà không phải!"
"Là vì sở thích nha, Chú Thỏ Trắng sẽ là thương hiệu yêu thích của tôi a ha ha ha! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận