Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 718: Một Chút Mong Đợi

Tần Thiếu Trạch nói xong mấy câu này, thì liền vội vàng tháo miếng vải đen trên mắt xuống, tay phải nắm thành quyền, đặt ở trước ngực, khom người hành lễ: "Gặp qua các vị lão sư!"
Tuy nhiên, có một điều hơi xấu hổ là y cúi xuống quá thấp, khiến chiếc mũ da trên đầu vô tình rơi xuống, và "nhanh như chớp” lăn về nơi xa.
“Ha ha ha……” Trong phòng tức khắc vang lên một trận cười thiện ý.
Tần Thiếu Trạch đỏ mặt, vội vàng đuổi theo hai bước, cúi người nhặt mũ lên, sau đó lại lon ton trở lại chỗ đứng, cúi đầu vỗ nhẹ tro bụi trên mũ.
Đạo diễn Từ Văn Quang rất có hứng thú mà đánh giá Tần Thiếu Trạch, rồi nhẹ nhàng gật gật đầu.
Thân hình tiểu tử này cao lớn, diện mạo đoan chính, mặt mày hơi mang một chút dã tính kiệt ngạo khó thuần, thật sự rất có khí chất của thời đại đó.
Động thái lớn tiếng doạ người của y là nước đi đầu tiên và nó thực sự để lại ấn tượng sâu sắc cho chính mọi người.
Từ Văn Quang cầm một tập tài liệu trên tay, đưa về phía trước, nói: "Đây là kịch bản của cậu, thời gian ba phút để chuẩn bị."
Vừa nói, hắn vừa chỉ vào trợ lý đạo diễn vừa đi mở cửa, nói: "Đây là phó đạo diễn Lý Gia Hào, lát nữa hắn sẽ hỗ trợ đối diễn với cậu!”
Tần Thiếu Trạch tiếp nhận kịch bản, nhanh chóng nhìn lướt qua và nhanh chóng hiểu ra:
Cảnh này là câu chuyện của Dương Tử Dung thẩm vấn tên cướp bị bắt là Loan Bình và thành công lấy được "Tiền trạm đồ" từ đối phương.
Sau khi nhìn xuống kịch bản một lúc, buổi thử vai chính thực được bắt đầu.
Kỹ năng diễn xuất của Tần Thiếu Trạch khá vững vàng, y đã quen thuộc với loại cốt truyện này, hiệu quả ứng biến khá khả quan.
Ngay sau đó, một số giám khảo đã hỏi thêm một số câu hỏi, chẳng hạn như "làm thế nào để hiểu được nhân vật Dương Tử Dung", "làm thế nào mà hắn từng bước lấy được lòng tin của bọn cướp ở núi Uy Hổ sơn” ….
Khoảng 20 phút sau, Tần Thiếu Trạch rời khỏi phòng thử vài, vài giám khảo trong phòng bắt đầu bàn tán về màn biểu diễn vừa rồi.
"Diễn rất giốnh, hắn thực sự giống với “Dương Tử Dung”, Một trong những đại diện sản xuất nói, "Ngay khi hắn bước vào, tôi cảm thấy hình ảnh và khí chất của hắn trùng khớp với Dương Tử Dung mà tôi tưởng tượng!”
Lời này vừa ra, lập tức có hai người phụ hoạ theo đuôi.
Nhưng cũng có một đại diện nhà sản xuất lớn tuổi lên tiếng phản đối, cảm thấy diễn xuất của Tần Thiếu Trạch rất thô lỗ và cứng ngắt, khiến khán giả khó có thiện cảm.
Đạo diễn Từ Văn Quang suy tư một lát, nói: “Tổng cảm giác thiếu điểm gì…nhưng không thể nói rõ!”
Hắn cúi đầu ghi lại một ít ý tưởng trên giấy, nói: “Chúng ta cứ xem tiếp phần biểu diễn của người sau.”
……
Một lát sau, vị diễn viên thứ vào được nhân viên công tác dẫn vào trong phòng.
Vừa mới mở cửa phòng ra, mọi người còn chưa nhìn thấy người thì đã nghe một tiếng quát lớn ở ngoài cửa: “Thiên vương cái địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu!”
Ban giám khảo: “…”
“Khụ khụ!” Từ Văn Quang thanh thanh giọng nói, hô về phía ngoài cửa: “Mau đi vào, đóng cửa lại!”
Vị diễn viên thử hai số 2 vừa nghe đạo diễn hét lên thì khí thế lập tức héo mất ba phần.
Hắn cẩn thận đi tới, xoay người đóng cửa lại, không dám tiếp tục lải nhải về một đoạn “Tiếng lóng” mà hắn đã chuẩn bị trước đó.
Từ Văn Quang chỉ cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Người đầu tiên vào cửa hô ám hiệu, mọi người còn cảm thấy thực mới mẻ; chờ đến người thứ hai, người thứ ba……
Người trong phòng thử vai đã dần dần tê rần.
——Các diễn viên trẻ tuổi đúng là niềm yêu thích sâu sắc đối với “Tiếng lóng” giang hồ!
Mỗi người đều có thể chỉnh hai câu!
Từ Văn Quang hơi cau mày khi nhìn vào những ghi chép mà hắn đã lập trên giấy.
Hắn hiểu đây là tình huống như thế nào.
Còn nhớ trước đó khi có người hỏi, hắn muốn tìm một Dương Tử Dung như thế nào, lúc đó hắn đã nói: mình muốn tìm một diễn viên có chính có phỉ, lại có mười phần khí thế.
Những ứng cử viên vừa rồi đều thực phù hợp với tiêu chuẩn mà mình đưa ra ngay từ đầu, nhưng khi các diễn viên thật sự xuất hiện thì Từ Văn Quang lại cảm giác bọn họ không phải là Dương Tử Dung mà mình muốn tìm.
Hình dáng thì giống nhưng thần thái lại không có, bọn họ đều thiếu một thứ gì đó, nhìn qua không có hương vị.
Nhưng nếu nói cụ thể “Hương vị’ này là gì thì hắn lại không thể nói rõ.
Nếu màn trình diễn của những người này đều cứng nhắc như nhau thì hắn ta cần gì phải tổ chức buổi thử vai? Không bằng trực tiếp dùng những ảnh đầu có nhãn hiệu lâu đời, chẳng phải sẽ ổn thỏa hơn.
Từ Văn Quang dùng ngòi bút điểm trên mặt giấy, trầm giọng nói: “Tiếp tục đi……”
“Tiếp theo là người nào?”
Trợ lý đạo diễn nhìn nhìn văn kiện trên tay, nói: “Tiếp theo là Hứa Trăn.”
Từ Văn Quang theo bản năng mà ngẩng đầu lên.
——Là đứa trẻ mà Lương Võ Triết đề cử?
n, đúng là có chút chờ mong.
Diễn xuất trong “Sấm Quan Đông” của hắn thật sự xuất sắc, cho nên nói không chừng hắn có thể cho mình một chút kinh hỉ.
……
Cùng lúc đó, trong hành lang, Hứa Trăn đang đi nhân viên, hướng về phía phòng thử vai.
Hắn thoáng sửa sang lại vạt áo của chính mình, thần sắc thong dong điềm đạm.
Tâm thái của Hứa Trăn rất bình tĩnh.
Lần thử vai này thành hay không cũng không phải do mình quyết định, chủ yến vẫn xem Từ đạo muốn đắp nặn một “Dương Tử Dung” như thế nào.
Chỉ cần thất bại không phải do vấn đề chủ quan của bản thân gây ra thì không cần phải để bụng.
“Hứa tiên sinh, nơi này chính là phòng thử vai.”
Một lát sau, nhân viên công tác dẫn hắn đến trước cánh cửa gỗ có khắc hoa văn, rồi mỉm cười nói: “Chúc ngài mọi điều đều thuận lợi.”
Hứa Trăn mỉm cười nói cảm ơn, sau đó gõ gõ cửa.
“Kẽo kẹt ——”
Một lát sau, có người đi ra mở cửa.
Hứa Trăn đi vào bên trong, xoay người đóng cửa lại, hắn vừa định chào hỏi mọi người trong phòng thì đột nhiên sửng sốt tại chỗ.
Chỉ thấy, vị vừa mở cửa cho mình là một thanh niên béo lùn trạc 30 tuổi, trên cổ có đeo một thẻ bài, mặt trên giấy trắng mực đen rõ ràng ghi hai chữ “Loan Bình”.
Loan Bình?
Đây là phó quan liên lạc của Hứa đại mã bổng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận