Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 899: Không So Sánh Thì Không Có Đau Thương

Một phòng người trẻ cứ như vậy vừa nấu cơm, vừa hát hí khúc, nghe diễn, trong nhà gỗ nhỏ vô cùng náo nhiệt, không khí cực kì sôi nổi.
Bên sân, Từ Văn Quang đạo diễn nhìn cảnh tượng trong camera, hơi nhếch khóe miệng.
Rất tốt, trạng thái cực kì tốt.
Tốt hơn nhiều so với những gì bản thân mong đợi.
Từ đạo diễn đã chống lại mọi ý kiến trước đó, mạnh dạn để Hứa Trăn đóng vai Dương Tử Dung, cũng chịu một vài áp lực nhất định.
Dù sao đây cũng là một người trẻ tuổi chưa từng đóng vai chính trong phim điện ảnh, lần đầu tiên đóng vai chính lại là một kiệt tác như “Tác chiến núi Uy Hổ”, rốt cuộc có hiệu quả như thế nào, có thể gánh được không, cần đưa ra một dấu hỏi lớn.
Từ Văn Quang không mong cầu Hứa Trăn diễn xuất quá tốt gì nhiều, chỉ là đứa trẻ có một sự thông minh hiếm có, tình cờ lọt vào mắt xanh của ông.
Kết quả không ngờ đến, Hứa Trăn vượt quá mong đợi của Từ Văn Quang, mang đến cho ông một bất ngờ lớn.
Trong khoảng thời gian gần đây, Hứa Trăn dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, lặng lẽ xóa bỏ hết những dấu vết diễn xuất còn sót lại trên cơ thể, trạng thái cả người thả lỏng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mà loại cảm giác thả lỏng này, kỳ thật chính là một trong những bản chất khác nhau giữa diễn xuất hạng nhất và diễn xuất tinh xảo.
—— Những màn trình diễn đỉnh cao chân chính phải "kịch tính hóa" lại không có dấu vết cứng nhắc, trông hoàn toàn tự nhiên nhưng cũng có thể đáp ứng nhu cầu thẩm mỹ của khán giả.
Rất nhiều người từng nghe qua đạo lý này, nhưng chưa hẳn đã có thể hiểu nó.
Biết là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác.
Nhưng bây giờ Hứa Trăn tình cờ đứng ở rìa cánh cửa này, đã đẩy ra một khe hở, nhìn thấy tia sáng bên trong.
Lúc này, màn trình diễn trên trường quay vẫn tiếp tục.
Trước bàn thức ăn, Dương Tử Dung đang vui vẻ hát kinh kịch cùng đồng đội, một lúc sau, Thiếu Kiếm Ba do Lâm Hiểu Ba thủ vai vừa bước ra khỏi cửa, khẽ cau mày khi nhìn thấy cảnh ồn ào như tiệc tùng trong phòng..
"Dương Tử Dung này rốt cuộc là cái gì mà lại đến đấy?"
Thiếu Kiếm Ba thoáng có chút hoài nghi nhìn Dương Tử Dung đang bị một nhóm chiến hữu vây quanh ở bàn ăn như sao quanh trăng, trầm giọng nói: "Điệu bộ này, dáng vẻ không giống đồng đội của chúng ta, mà cứ như một tên thổ phỉ vậy!"
Mà lúc này,
Dương Tử Dung trong đám đông đã hát kí khúc xong, chuyển sang một bài hát có tiết tấu hơn của quân ca Bắc Dương quân:
"Các chiến tướng dũng cảm Tam Quốc, chặt đầu Triệu Tử Long, tiến lên sườn núi dài xưng anh hùng!"
"Thất binh ngàn tướng, lui binh vạn mã, ôm mộng thái bình!"
"..."
Thiếu Kiếm Ba cau mày, nhìn cảnh vệ Cao Ba bên cạnh.
Nhưng mà lại nhìn thấy, Cao Ba lúc này đang ôm súng, không tự chủ được lắc lư đầu theo tiết tấu của hí khúc Dương Tử Dung đang hát, hai mắt tỏa sáng, cả người đều là dáng nghe nhạc ngất ngư.
Thiếu Kiếm Ba ngẩng đầu lên không nói nên lời.
...
"Cut!"
Một lúc sau, cảnh nấu ăn kết thúc, Từ Văn Quang đạo diễn ra hiệu dừng cảnh quay.
Màn trình diễn vừa rồi về cơ bản đã đáp ứng yêu cầu của Từ đạo diễn, nhưng vì để khớp với phần tiếp theo, ông ấy vẫn đơn giản chỉ ra một vài vấn đề, cố gắng đạt được sự hoàn hảo hơn.
"Tiểu Ba, thời gian tiến vào của cậu nên sát hơn một chút, nghe thấy tiếng hô 'Không được' lần thứ hai thì từ trong phòng đi vào."
"Tiểu Ba, chú ý biểu cảm, không cần diễn 'không thích', mà phải diễn 'nghi ngờ', cảm giác bị Dương Tử Dung cướp đi sự chú ý của người khác, cần khán giả nếm trải, không thể từ diễn mà ra."
"Tiểu Ba, trên mặt có quá nhiều biểu cảm nhỏ, lưu loát hơn một chút, giống như mặt bị rối loạn thần kinh vậy."
"..."
Sau khi quay một vài lần, Lâm Hiểu Ba đã phải nhiều lần bị sửa, nhưng Hứa Trăn hầu như không được nhắc đến, cho dù được nhắc đến, cũng là để cho người khác phối hợp với hành động của hắn.
Bên sân phim trường, trợ lý đạo diễn mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt, nhỏ giọng nói với nhân viên bên cạnh: "Ha ha ha, không có so sánh sẽ không có đau thương."
"Hiểu Ba cũng xem như diễn xuất khá tốt, nhưng với Hứa Trăn trong cùng một khung hình, khoảng cách là quá rõ ràng."
Vừa nói, trợ lý giám đốc vừa vuốt râu trên chiếc cằm chẻ, len lén liếc nhìn Từ tổngbên cạnh, nói: “Cũng là hoàn thành được thoại đi, dù sao cũng là xuất thân chính quy, nền tản vững chắc."
Nhân viên đoàn kịch mỉm cười lặp lại: "Lâm Tiểu Ba cũng là người vùng Đông Bắc, nên về mặt thoại chắc chắn có lợi thế."
Hai người đang nói chuyện phiếm, Từ Văn Quang ở một bên nghe đến đây nói chuyện, liếc hai người một cái, nói: "Hai người các ngươi cảm thấy lời thoại của anh ấy tốt?"
Trợ lý đạo diễn nghe vậy sửng sốt, nói: "À... cũng lâu rồi, chỉ thấy sửa diễn xuất của anh ấy, chứ không thấy sửa lời thoại."
Từ Văn Quang nói: "Không phải vì lời thoại của anh ấy hay."
"Là bởi vì diễn xuất ổn có thể dùng được; đài từ quá phế, tôi dự định lồng tiếng cho cậu."
Phó đạo diễn: …?
Anh ta sửng sốt hồi lâu mới nói: "Cái này, Từ đạo diễn..."
Trợ lý đạo diễn do dự một chút nói: "Không tương cứu được một chút sao? Các giải thưởng lớn đều không cho phép dùng lồng tiếng tham gia bầu chọn!"
Từ Văn Quang bình tĩnh chép tay nói: "Chỉ là hắn không được tham gia bầu chọn, cũng không phải phim điện ảnh không được tham gia bầu chọn."
"Cậu ta có gì tốt mà bầu chứ?"
Phó đạo diễn:"……"
Được rồi, anh nói đúng.
Chỉ mong Lâm Hiểu Ba không nghe thấy những lời này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận