Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 980: Con Trai Đã Trưởng Thành

Nói xong Từ Hãn lại cười nói: "Tiểu Hứa là một cậu nhóc rất tốt, trình độ cao, không có mục đích xấu, còn rất biết dạy người."
"Tôi còn tính cho Tiểu Hứa cùng Hạo Vũ tới liên hợp cùng làm diễn viên chính cho bộ điện ảnh "Thằng Em Lý Tưởng" này."
"Có Tiểu Hứa tại, bộ điện ảnh này liền có người tâm phúc, không có khả năng đi chệch hướng được."
Một vị đạo diễn khác trong phòng gật gật đầu, giật mình nói: "Chẳng trách, hóa ra là có Hứa Trăn chỉ đạo."
"Bảo sao vừa rồi có vài câu lời kịch của chú cáo khiến tôi cảm thấy có chút quen thuộc, hóa ra là có mang phong cách riêng của Hứa Trăn."
Nghe được người này nói như vậy, Từ Hạo Vũ đáp lời: "Không đúng rồi chú Trịnh, cháu không lồng tiếng cho vai chú cáo."
"Cháu chỉ tự thuật, sư phụ cháu lồng tiếng chú cáo."
Dứt lời, cậu quay đầu nhìn hướng Từ Hãn, vừa định giải thích vấn đề này.
Nhưng thứ khiến cậu ta ngạc nhiên là, căn phòng vừa mới này còn ồn ào náo nhiệt, mồm năm miệng mười bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Sáu bảy trưởng bối trong phòng đồng loạt dừng việc làm trong tay, đồng loạt nhìn về cậu.
Từ Hạo Vũ:... ?
Cậu bị đám người này nhìn đến mức hơi run rẩy, không biết đã phát sinh cái gì, trong lúc nhất thời không dám nói lời nào, chỉ đành thăm dò mà hỏi: "Chuyện là thế này..."
"Sư phụ... chính là Hứa Trăn nói, hắn không muốn để người ta biết hắn cũng có mặt ở đây, tránh phiền phức, cho nên liền bắt chước tiếng nói của cháu để lồng cho nhân vật chú cáo."
"Bảo cháu đừng truyền ra ngoài."
Từ Hạo Vũ thấy mọi người chung quanh vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ phải cười xấu hổ nói tiếp: "Đương nhiên, nói cho mọi người ở đây thì không sao."
Căn phòng chìm trong tẻ ngắt mười mấy giây, Từ Hãn mới một mặt cứng ngắc cười hỏi: "Là do Tiểu Hứa lồng tiếng chú cáo? Không thể nào, rõ ràng ba nghe thấy giọng của con mà."
Từ Hạo Vũ nghe ba mình nói như vậy, trong mắt ẩn ẩn có mấy phần kiêu ngạo, nói: "Ba không biết à? Khả năng bắt chước giọng nói của sư phụ con là siêu lợi hại."
"Ba quên trước đó có một lần, hắn muốn có quyền lồng tiếng "Liệp Ảnh" à?"
"Thời điểm nghỉ tết sư phụ có tham gia một kỳ "Lắng nghe giọng nói", dùng giọng con lồng tiếng giống y như thật vậy, cái video kia giờ còn đang nổi như cồn trên mạng kìa!"
Nói rồi cậu ta còn lấy điện thoại di động ra nhìn mấy người chung quanh, nói: "Ai, mấy chú mấy bác cũng chưa xem video này sao?"
Khóe miệng Từ Hãn giật một cái, miễn cưỡng nói: "Ừ... Vẫn đang còn bận việc trên công ty, không thể lúc nào cũng chú ý tin tức giải trí."
Ông nhìn con trai một mặt đắc ý lấy điện thoại di động ra muốn tìm video cho mình xem, chẳng biết tại sao mà bỗng nhiên cảm giác lòng bàn tay có hơi ngứa.
Không biết, da mấy người khác có ngứa không?
...
Mà cùng lúc đó, mấy lão già còn lại trong phòng riêng liếc nhìn nhau rồi lại quay mặt đi, không một ai nói chuyện.
Từ Hãn vừa rồi cảm động đến khóc...
Cảm động con trai mình tiến bộ nhiều như vậy.
Còn chơi chiêu ngầm thúc dục chúng ta khen con trai ông ta, mừng đến mức khóe miệng muốn ngoác lên mang tai...
Kết quả, náo loạn nửa ngày thế mà khen lầm người, thổi phồng đến mức không còn là con của chính mình.
Tai nạn xấu hổ nhất một đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Mấy người nhìn xem sắc mặt Từ Hãn lúc xanh lúc xám, cùng với nắm đấm đang nắm chặt, vừa cảm thấy khổ sở thay ông, lại không hiểu sao mà chỉ muốn cười.
Ai, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Đời này Từ Hạo Vũ sinh ở Từ gia, khả năng chính là vì “tìm vui” cho ba cậu!
Sau vở kịch thiếu nhi kia, khán giả bị làm cho cảm động, Hạo Hạo có được sự tự tin, Hứa Trăn nhận được thẻ hội viên do Chu Nhiên làm, Chu Nhiên nhận được dấu giày, Từ Hãn lại ôm một bụng tức…
Mọi người đều cảm thấy chuyến này không tệ.
12 giờ trưa ngày hôm đó, buổi văn nghệ chính thức kết thúc.
Khán giả hài lòng rời khỏi phòng diễn xuất, nhiệt tình thảo luận về màn trình diễn mà họ vừa xem;
Hứa Trăn và những người khác thu dọn đồ đạc của mình và vui vẻ trở lại tiệm mì của họ.
Nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp!
Đây là lần đầu tiên các nhân viên cửa tiệm được trải nghiệm niềm vui của loại hình biểu diễn này, họ đã phấn khích không nói nên lời khi nghe thấy những tràng pháo tay từ khán giả.
Mọi người đều rất biết ơn Hứa Trăn đã lên kế hoạch cho vở kịch sân khấu này, Hứa Trăn lại mỉm cười xua tay, bày tỏ rằng hắn cũng rất thích quá trình này.
Buổi trưa hôm đó, Từ Hãn cố ý đến tiệm mì Giang Hồ, đi dạo quanh cửa tiệm mà con trai ông đã làm việc được nửa năm.
Từ Hãn mang tâm tình phức tạp, thầm thở dài khi ăn món mì thịt nướng do chính con trai mình nấu.
Ai……
Dù nó có ngu ngốc thế nào thì cuối cùng nó vẫn là con ruột của mình.
Vẫn phải yêu thương.
Ăn cơm xong, Từ Hãn có tiệc xã giao khác nên ông đã rời khỏi đây trước, Từ Hạo Vũ đứng dậy tiễn ông ra ngoài một đoạn đường.
Khi hai người chuẩn bị đi đến ngã tư, Từ Hãn quay đầu nhìn Từ Hạo Vũ ở bên cạnh, nói: "Lát thu dọn đồ đạc đi, sáng mai chúng ta về Kinh Thành."
"Con ở nơi này cũng đã rèn luyện được ít nhiều, đã đến lúc trở về."
Từ Hạo Vũ nghe thấy những lời đó thì sửng sốt, nói: "A? Ngày mai đã phải đi sao?"
Nói xong, cậu có chút do dự mà hỏi: "Có thể chờ đến buổi chiều không?"
Từ Hãn hỏi: "Vì sao?"
Từ Hạo Vũ nói: "Tối nay đến lượt con trực ca đêm, từ 10 giờ tối đến 7 giờ sáng."
"Trực ca đêm xong vừa đúng lúc hàng giao thịt đến. Tiệm bọn con đặt 30 cân thịt hoa mai, con phải cắt ra và tẩm ướp để những người làm ca ngày nướng."
"Làm xong cũng phải hơn 8 giờ rồi."
Nghe những lời này, Từ Hãn ngạc nhiên đánh giá con trai mình, tức khắc nhìn cậu với ánh mắt khác
Đứa con trai ngốc nghếch đã lớn rồi!
Rõ ràng làm việc ở đây chỉ là để trải nghiệm cuộc sống, nhưng cậu đã biết gánh lấy trách nhiệm của mình, nghĩ đến việc bàn giao công việc trước khi rời đi.
Chỉ dựa vào điểm này, công sức nửa năm nay không phải là vô ích!
Bạn cần đăng nhập để bình luận