Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 972: Lễ Hội Văn Hóa Có Tiêu Chuẩn Cao

Chu Nhiên ngơ ngác nhìn Hứa Trăn đưa truyền đơn cho mình, lại nghe đối phương giới thiệu các hoạt động một cách thành thạo, khiến cho tâm tình hắn ta trở nên vô cùng phức tạp.
Thằng nhãi này thật đúng là danh bất hư truyền, làm nghề nào yêu nghề đó!
Không chỉ có nghề sửa xe máy nổi danh trong giới mà ngay cả phát truyền đơn cũng cực kỳ ra dáng!
Chu Nhiên hừ hừ nói: “Ha ha, nói nửa ngày, không phải cậu cũng đang làm kẻ lừa gạt sao?”
“Hai ta đại ca không cười nhị ca!”
Hứa Trăn thản nhiên gật gật đầu, nói: “Tôi cũng xem như một nửa “kẻ lừa gạt”.”
“Tiết mục của cửa hàng chúng tôi là do tôi lên kế hoạch, tôi còn phụ trách lồng tiếng cho một diễn viên bên trong đó.”
“Tuy nhiên, tôi có hỏi qua ban tổ chức, bọn họ nói cho phép lồng tiếng, chỉ cần diễn viên đều là người tàn tật là được.”
Chu Nhiên nhìn thấy thái độ bình tĩnh của hắn thì không hiểu sao lại có cảm giác nén giận.
Đều là “Kẻ lừa gạt”, nhưng tại sao đối phương lại có thể thản nhiên như thế!
Quả nhiên, chỉ cần tôi không cảm thấy xấu hổ, thì xấu hổ chính là người khác phải không!
……
Bởi vì sắp tới còn có tiết mục, cho nên cả hai chỉ hàn huyên vài câu liền giải tán, từng người trở về luyện tập tiết mục.
Tiết mục của Chu Nhiên ở vị trí thứ 15 trong hội trường 2.
Khi đang biểu diễn trên sân khấu, hắn ta nhìn thấy rõ ràng một thanh niên mặc áo hoodie đen ngồi bên hàng ghế đầu, khi người dẫn chương trình tuyên bố hạ màn, thanh niên này đã giơ hai tay lên đỉnh đầu, dùng sức vỗ tay reo hò.
Chu Nhiên mặt xám như tro tàn.
Lúc này, hắn ta đang ngồi sau đàn piano điện tử, mặc nguyên bộ trang ếch xanh nhỏ, phía sau tấm biểu ngữ lớn có dòng chữ ấn tượng: "Lễ hội Văn hóa quảng trường Quang Minh lần thứ ba và Triển lãm Nghệ thuật Quang Minh lần thứ 10 của Trung tâm hỗ trợ người khuyết tật”.
…… Thật là khó chịu!
Chu Nhiên hận không thể lập tức cầm đao đi chém chết thằng nhãi Mao Vân Lãng kia, sau đó là chém chết nhân chứng Hứa Trăn, cuối cùng là chém chết chính mình! !
……
Cầm đao dĩ nhiên là không có khả năng, mà việc mình nhận thì dù khóc lóc cũng đã làm xong.
Chu Nhiên chỉ có thể hung hăng mà đánh phím đàn, dùng âm nhạc phát tiết lửa giận trong lòng.
Sau khi buổi biểu diễn chấm dứt, các giám khảo thoáng nhìn nhau.
Nói như thế nào đâu……
“Cô gái thiên nga” nhảy khá tốt, “Vương tử ếch xanh” đánh đàn cũng rất hay.
Đúng vậy, tuy sát khí có chút nặng, còn có chút lo lắng khung đàn sẽ sụp đổ.
……
Vào đêm ngày 18, buổi duyệt tiết mục kết thúc, danh sách rút gọn cũng được công bố.
Tiết mục kịch nhi đồng “Gấu Ngốc” của “Tiệm mì giang hồ” đã thành công giành được suất biểu diễn, mà tiết mục vũ đạo của Chu Nhiên cũng thuận lợi thông qua.
Tuy nhiên trái ngược với cô gái thực vui vẻ thì Chu Nhiên lại không vui chút nào.
“Đinh Đinh!”
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Vừa cầm lên thì thấy Hứa Trăn đã gửi cho hắn một đoạn video, chính là đoạn biểu diễn ngắn trên sân khấu vào giữa trưa hôm nay.
“Ha ha ha, cô gái thiên nga nhảy thật sự đẹp, nhưng bé ếch xanh lại trông hơi cáu kỉnh.”
Hứa Trăn gõ chữ: “Không biết anh có nhờ người chụp ảnh không, nhưng tôi có ghi lại một đoạn, đưa cho cô gái kia giữ làm kỷ niệm.”
“Yên tâm, chuyện hôm nay tôi sẽ không nói cho người khác.”
Chu Nhiên: “……”
Càng nghĩ lại càng thấy giận!
Hắn nhìn đoạn video mà Hứa Trăn gửi qua, lập tức trong đầu nổi lên một suy nghĩ lớn mật:
Không thể để tôi chết một mình được, chết thì cũng phải kéo theo đệm lưng!
Không thể chỉ làm ta một người xã chết, chết cũng muốn kéo một cái đệm lưng!
Chu Nhiên chỉ cảm thấy như có một tia sáng lóe lên trước mắt mình, và đột nhiên hắn ta có chút phấn khích.
Đúng vậy, cái chết của người ta mới là cái chết thật sự!
Tôi tới tham gia lễ hội của người khuyết tật, thì làm sao?
Hứa Trăn cũng tới tham gia kìa!
Hứa Trăn đường đường là một thị đế Ngọc Lan, nhưng lại đến tập luyện tiết mục danh cho người khuyết tật, còn đóng vai trò lồng tiếng!
Đúng lúc này, một người nào đó trong một nhóm trò chuyện “Hồ bằng cẩu hữu” đã tag tên hắn: “Nhiên ca, gần đây có làm gì không?”
“Ngày 25 bên phía Vân Thành tổ chức buổi biểu diễn, cậu có muốn tới hay không?”
Chu Nhiên click mở cuộc trò chuyện nhóm và nói: "Không Thời gian, tôi bị Lãng Tử lừa đi làm từ thiện, đang rất cáu kỉnh và muốn giết người."
Chu Nhiên bắt đầu kể ngắn gọn lại những chuyện xảy ra trong hai ngày qua, nhân tiện còn mắng chửi thằng nhãi Mao Vân Lãng cho hả cơn tức, khiến tất cả mọi người trong nhóm cười điên cuồng.
Hắn phát hiện, chính mình chủ động đem chuyện này nói ra, cũng sẽ không cảm thấy mất mặt, hơn nữa bởi vì là làm công ích, ngược lại khiến cho mọi người vô cùng khâm phục.
Hắn nghe các bằng hữu hoặc thiệt tình hoặc giả ý mà thổi phồng một trận, chỉ cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều.
“Ai, lại nói tiếp, các cậu biết tôi gặp được ai không?”
Khóe miệng Chu Nhiên hơi nhếch lên, vẻ mặt thần bí hề hề nói: “Tôi gặp được Hứa Trăn!”
“Hắn cũng đến tham gia lễ hội văn nghệ dành cho người khuyết tật, cười chết! Hắn diễn một con cáo trong vở kịch nhi đồng!”
Lời này vừa ra, mọi người trong nhóm liền liên tục gửi dấu chấm than.
“Tình huống gì đây? Hứa Trăn? Là Hứa Trăn mà tôi biết đúng không?”
“Hắn cũng tới diễn tiết mục? ?? Mẹ ơi, coi bộ lễ hội văn nghệ này có tiêu chuẩn rất cao nha!”
“Nhiên ca, ngày nào thì diễn ra văn nghệ vậy? Gửi định vị đi, tôi cũng đang ở Lộ Đảo, thật muốn đi xem náo nhiệt ha ha ha!”
“Tôi không ở Lộ Đảo, nhưng cũng muốn đi, bắt đầu xuất phát từ Ma Đô, có ai muốn gia nhập đoàn không?”
“……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận