Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 357: Cái Chết Nhẹ Như Mây Trôi

“Ục ục……”
Tề Khôi nhìn những tô mì xanh đỏ trên tay của nhóm người này, ngửi thấy nhiều loại hương vị mang theo hơi thở cổ quái của "ẩm thực dân gian" khác nhau như bò kho, dưa chua, tôm tươi, …khiến y phải âm thầm nuốt không biết nhiêu nước miếng.
Ai…nào có nghĩ con đường đi tới đoàn phim lại gian nan đến như vậy…
Hai người bọn hắn vì tranh thủ thời gian nên buổi chiều cũng chỉ vội vàng mua một ít thức ăn nhanh.
Vốn tưởng rằng tối nay có thể đuổi kịp đoàn phim “Đi Quan Đông” nhưng không ngờ, bọn hắn hiện tại còn đang “Đi Quan Đông” đây này…
Thật là xấu hổ.
“Hai người các cậu có đói bụng không?”
Tề Khôi đang bận thèm thuồng thức ăn của người khác thì chợt thấy Lương Mẫn Anh từ dưới chân lấy ra túi vải, mở khóa kéo, cười nói: “Ngồi chờ rất nhàm chán, chúng ta cũng nên ăn chút gì đi?”
Vừa nghe lời này, Tề Khôi và Hứa Trăn lập tức sáng mắt mà nhìn qua.
Chỉ thấy Lương Mẫn Anh cho tay vào túi và bắt đầu lục tung các gói:
Bánh mì ngắn, bánh quy mặn, xúc xích ngô, đậu có vị lạ, chân gà ngâm tiêu, đồ khô nén, và các loại mì gói đủ mùi vị khác nhau được in trên bao bì…
Đảo qua đảo lại, đôi mắt của hai người trẻ càng mở càng lớn.
—— náo loạn nửa ngày, vừa rồi trên đường lại mang theo bao nặng như vậy, hóa ra tất cả đều là đồ ăn chuẩn bị cho chiến tranh?
Ôi mẹ ơi, ngài đây là đi quay phim, không phải đi ăn cơm dã ngoại, cho nên có cần mang theo nhiều đồ ăn như vậy không? ?
Nhưng mà…làm cũng tốt lắm! !
“Ha ha ha ha ha……”
Lương Mẫn Anh nghe được âm thanh nuốt nước miệng của hai bạn nhỏ, tay lập tức vung lên, cười nói: “Muốn ăn cái gì thì tự mình lấy, ăn no rồi thì thay phiên nhau ngủ, đợi trời sáng, tinh thần chúng ta liền bừng bừng phấn chấn mà lên đường, không thể tiếp tục chậm trễ tiến độ của đoàn phim.”
Hứa Trăn và Tề Khôi cười hì hì, nói cảm tạ Lương Mẫn Anh, sau đó từng người xách lên một gói mỳ, đi xếp hàng để nhận nước nóng.
Đi chưa được vài bước, Tề Khôi lại do dự mà quay ngược trở về, cười ngây ngô cầm một cây giăm bông, nghĩ nghĩ, lại thuận tay bắt hai cái trứng kho, lúc này mới đuổi theo Hứa Trăn.
“Này lão Hứa, cậu ăn trứng kho, lạp xưởng không?”
“Không ăn à? Vậy tôi đây ăn hết nhé…”
……
Ba giờ đêm, nhân viên nhà ga đi ra khỏi phòng trực, cầm theo một cái chổi và bắt đầu dọn dẹp sàn của phòng chờ.
Huyện thành này nằm ngay trong khe núi, dân cư thường trú không nhiều, hơn nữa phần lớn đều là lão nhân.
Nhân viên trực ban nhìn những gương mặt già nua, phong trần mệt mỏi trong sảnh chờ mà lắc đầu bất lực.
Ông đã làm việc ở ga này hơn 20 năm, mắt thấy lượng người ngồi xe lửa lui tới đây càng ngày càng ít, cũng càng ngày càng già.
Tin tức gần đây nhất mà nhân viên trực ban nghe được, chính là lão nhân gia ngày xưa thường xuyên lui tới ga tàu này, thỉnh thoảng cũng uống với mình chum rượu, ăn mấy bao đậu phụng nay đã qua đời. Việc này đã khiến cho ông thương cảm một thời gian rất dài.
Thị trấn nhỏ quá nghèo, những người trẻ tuổi lại cố gắng hết sức để thoát khỏi khi họ lớn lên và không ai muốn ở lại đây mãi mãi.
Chỉ có những người già mới bị mắc kẹt ở đây.
Những ngọn núi trập trùng dường như cô lập thị trấn nhỏ này với thế giới đầy phồn hoa bên ngoài.
Cho dù thế giới có thay đổi và đảo lộn như thế nào, ông ta vẫn mang theo cây chổi đã hỏng này, quét dọn nhà ga cũ đã hơn chục năm như thường lệ, lâu lâu lại tàn gẫu với mấy bạn già về chuyện cũ từ niên đại nào.
"Tôi là một người bình thường ở Ngọa Long Cương, dựa vào âm dương để bảo định càn khôn……”
Nhân viên trực ban một bên quét rác, một bên nhỏ giọng hát kinh kịch, tự tiêu khiển cho cuộc sống không mấy thú vị này.
“A ——”
Đúng lúc này, một tiếng hét sắc nhọn bỗng nhiên vang vọng trong phòng chờ không tính quá lớn.
Nhân viên trực ban giật mình, lập tức đứng thẳng người quay đầu nhìn xung quanh, lại thấy cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên từ trên băng ghế nhảy dựng lên như mông bị thiêu lửa, kinh hãi che miệng, đôi mắt trừng lớn nhìn về phía một lão nhân trên băng ghế.
“Sao lại thế này?”
“Làm sao vậy làm sao vậy?”
“……”
Nhiều người xung quanh đều bị tiếng hét này đánh thức, liên thanh dò hỏi.
Người phụ nữ sững sờ một lúc lâu, mới duỗi tay chỉ chỉ về phía lão nhân trên băng ghế, thanh âm run rẩy nói: “Ông lão này hình như đã đi rồi, vừa rồi tôi chạm vào tay ông ấy, rất lạnh…”
Vừa nghe lời này, những hành khách xung quanh ông lão tức khắc hoảng sợ, vội vàng mà xách hành lý, trốn đến nơi xa.
Nhân viên trực ban nghe được lời này, vội vàng bỏ cây chuổi trên tay xuống đất, đi tới gần đó rồi xem xét mạch tay của ông lão, quả nhiên, đã không còn mạch đập.
Hơn nữa thân thể đều lạnh thấu, không biết đã qua đời bao lâu.
Nhìn thấy cái chết ở ngay trước mắt, nhân viên trực ban vừa xót xa vừa luống cuống.
Phải làm sao bây giờ, gọi xe cấp cứu hay là gọi cảnh sát?
Ông ta không không biết thân phận của người này, làm sao để liên hệ với người nhà của ông lão đây?
Bản thân ông cũng chưa từng gặp phải chuyện này!
Nhân viên trực ban do dự nửa ngày, chỉ đành phải vội vã chạy về phòng trực ban, đem chuyện này báo cho chủ nhiệm trực ban, sau đó gọi điện báo cho cảnh sát và tổng cục hành chính.
……
Lúc này, Hứa Trăn và hai người khác đang thay phiên nhau nghỉ ngơi, cũng bị đánh thức bởi sự náo động trong phòng chờ.
“Sao lại thế này, xảy ra chuyện gì?” Lương Mẫn Anh vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ nhẹ, ngáp một cái rồi dò hỏi, “Bên kia làm gì lại vây nhiều người như vậy?”
Tề Khôi ở bên cạnh cau mày, nhỏ giọng nói: “Nghe nói có người chết.”
Vừa nghe lời này Lương Mẫn Anh bỗng dưng cả kinh, tức khắc tỉnh ngủ, ngạc nhiên nói: “Sao lại thế này, chết như thế nào?”
Tề Khôi lắc đầu, nói: “Không biết nữa, người cứ an an tĩnh tĩnh rời đi, đến khi phát hiện, thân thể đã lạnh ngắt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận