Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 807: Lực Bất Tòng Tâm

“Bang!”
Một tiếng giòn vang, cảnh quay chính thức bắt đầu.
Trong văn phòng rộng rãi và sáng sủa, Lâm Hiểu Ba chải mái tóc bóng dầu, mặc một bộ áo dài Trung Hoa chỉnh tề, gã ngồi trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ mun và quay lưng về phía cửa sổ, khoanh chân đọc báo với vẻ mặt thư thái và thoải mái.
Là một diễn viên đương hồng nhất tuyến, hình ảnh bên ngoài của Lâm Hiểu Ba vẫn rất tốt, sau khi hóa trang đơn giản như vậy, góc nghiêng khuôn mặt của gã được ánh sáng phụ trợ từ cửa sổ chiếu vào, hình ảnh trong máy quay khá bắt mắt.
“Đang đang đang.”
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc, Lâm Hiểu Ba ngẩng đầu nhìn, thì liền thấy Lâm Hiểu Ba mặc một thân nhung trang đứng ở ngoài cửa, dáng người thẳng tắp, biểu tình trịnh trọng, mắt nhìn thẳng, nghiễm nhiên là bộ dáng của một quân nhân.
Hắn nhìn thấy Lâm Hiểu Ba đang nhìn về phía chính mình thì không hề nhúc nhích, mà chỉ lễ phép cười nói, ngữ khí dứt khoát: “Trương trưởng khoa, chào ngài!”
Giờ khắc này, Lâm Hiểu Ba không khỏi hơi kinh ngạc.
Cuồng ngạo như Cố Thanh Minh nhưng khi đối mặt với một trưởng khoa nho nhỏ lại có thể lộ ra vẻ tươi cười khách khí.
Sáng hôm nay, Hứa Trăn chỉ có ba cảnh, thịnh khí lăng nhân (khí thế kiêu ngạo bức hiếp người khác), châm chọc khinh thường ở Hồ gia, vẻ mặt thương xót, một lòng nhiệt huyết khi đối mặt với thương binh, nhưng đến khi gặp quan viên phê duyệt thuộc thì lại thu liễm một thân ngạo khí, hành thành thật thật tới cửa xin giúp đỡ.
Chỉ với ba cảnh vô cùng đơn giản, nhưng lại tạo nên thiết lập cho nhân vật một cách rành mạch, rõ ràng.
Lâm Hiểu Ba nhìn người thanh niên đứng trước cửa, có thể phân biệt rõ ràng, người này là Cố Thanh Minh, chứ không phải là Hứa Trăn, càng không phải nhân vật nào khác, quả nhiên cảm giác này thật sự rất huyền diệu.
“U, Cố công tử!”
Cho dù có cảm thán đến đâu thì lúc này gã cũng không quên nhiệm vụ của mình, trên khuôn mặt của Lâm Hiểu Ba lộ ra vẻ ngoài ý muốn, vội vàng buông tờ bào trong tay xuống, sau đó từ chỗ ngồi đứng thẳng người dậy, tỏ vẻ nghênh đón Hứa Trăn, nói: “Sao ngài lại đến đây? Đúng là khách quý nha!”
Gã tươi cười vui vẻ mà chỉ về phía sô pha, ân cần nói: “Tới, tới tới, mau mời ngồi, mau mời ngồi!”
Nói, Lâm Hiểu Ba xoay người đi đến chỗ ngăn tủ sát tường, quay đầu cười nói: “Vừa vặn, chỗ này của ta mới có một loại trà ngon, mời Cố công tử nếm thử!”
Gã bận bịu pha trà, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Lão gia vẫn khỏe chứ?"
“Ta nghe nói, hiện tại tình hình bên phía Trùng Khánh còn tính là ổn định, không giống như bên phía chúng ta, ngay cả tâm tình an ổn để uống trà cũng không có…”
Nhưng mà lúc này, Hứa Trăn lại không có tâm tư để nói chuyện với gã.
Hắn đi đến trước bàn làm việc của Lâm Hiểu Ba, dáng người vẫn thẳng tắp, câu chữ rõ ràng: “Trương trưởng khoa không cần phiền toái.”
“Hôm nay Cố mỗ đến là có việc muốn nhờ.”
Nói xong, Hứa Trăn đặt một hộp quà trong tay lên bàn và nói: "Đây là một chút tâm ý nho nhỏ của ta.”
Lúc này, động tác pha trà của Lâm Hiểu Ba hơi dừng lại, gã ngẩng đầu nhìn về phía lễ vật trước mắt, vẻ tươi cười ân cần bỗng nhiên thu liễm mất ba phần, nói: “U, này…Cố công tử.”
“Ngài làm là chết ta rồi,” Lâm Hiểu Ba nói, “Trương mỗ nào dám nhận quà của ngài!”
Nói, gã đặt tách trà mới pha vào tay Hứa Trăn, lại chỉ vào chiếc ghế sô pha bên cạnh, cười nói: "Cố thiếu gia, ngồi xuống uống trà đi."
Hứa Trăn mắt nhìn thẳng nhìn Lâm Hiểu Ba, đi thẳng vào vấn đề nói: “Trương trưởng khoa, mong ngài phê duyệt cho ta một lô thuốc kháng sinh.”
Khi nói chuyện, hắn hơi cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Mấy ngày trước ta có đi thị sát doanh trại thương binh phía dưới bệnh viện Tương Nhã, tình cảnh thê thảm đến mức không thể diễn tả bằng lời."
“Bọn họ đều là những thương binh lui xuống từ tiền tuyến nhưng lại không nhận được trị liệu, có rất nhiều người bị thương nặng và chỉ có thể chờ chết…”
Phía đối diện hắn, Lâm Hiểu Ba đóng vai Trương trưởng khoa nghe lời này thì vẻ tươi cười trên mặt lập tức lạnh xuống.
“Cố công tử, ngài đây là đang làm khó ta.”
Một lát sau, gã nói: “Kháng sinh là dược liệu quan trọng, mà loại tép riu như ta sao có thể quyết định?”
Lâm Hiểu Ba khoanh hai tay lại, cười khổ: “Nếu có, thì nể mặt mũi của lão gia tử, ta cũng đâu dám không cho.”
Hứa Trăn nghe được mấy lời qua loa lấy lệ này, cũng không tức giận, cũng không tiếp tục nói lời vô nghĩa mà chỉ nhẹ nhàng rũ con ngươi xuống, tháo chiếc đồng hồ trên tay rồi đặt lên bàn, ngữ khí vẫn vô cùng lễ phép khách khí: “Trương trưởng khoa, phiền toái ngài cho ta mặt mũi.”
“Đồng hồ này ta mua ở Đức, tốn 300 Mark, hiện tại ít nhất cũng có gái trì tầm một trăm đại dương.”
“Ta muốn mua 5 lô kháng sinh, đủ hay không?”
Lâm Hiểu Ba nhìn chiếc đồng hồ kia, rõ ràng có chút do dự, gã đảo mắt một cái nhưng cuối cùng vẫn không duỗi tay đi lấy, mà chỉ ngồi yên trên ghế của mình, lần nữa bắt chéo chân, cười nói: “Cố công tử, ngài đừng làm khó dễ ta, không phải ta không muốn cho ngài mặt mũi mà là ta thật sự lực bất tòng tâm!”
“Như vậy đi Cố công tử,” Lâm Hiểu Ba nói, “Không thể để ngài tốn một chuyến tay không, trưa nay ta mời khách, ngài uống với ta vài chén, ta nhất định sẽ bồi tội với ngài!”
Khi nói chuyện, ánh mắt gã lập lòe, khóe miệng nhếch lên một độ cong, tựa hồ như đang nhìn một kẻ ngốc.
Hứa Trăn ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy sắc mặt này của gã thì trên mặt lộ ra nụ cười tiếc nuối: “Xem ra hôm nay đã quấy rầy Trương trưởng khoa.”
Dứt lời, hắn không cầm lấy đồng hồ hay lễ vật mà cứ như vậy quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận